Ngoài nội dung văn nghệ, các em còn thi tìm hiểu về môi trường. Tôi không biết ban tổ chức cuộc thi đã dàn dựng như thế nào, nhưng các bạn học sinh lớp 6 đã đặt một câu hỏi: Sau khi chết bao lâu thì động vật hoang dã sẽ phân hủy trong môi trường? Thực lòng mà nói, khi gặp câu hỏi như vậy, người lớn khó trả lời chính xác, nhất là trẻ em. Và, không thiếu những câu hỏi về môi trường, nhưng hãy đặt những câu hỏi như cho trẻ xem phim kinh dị. Không biết câu trả lời, phụ huynh phải tìm kiếm trên Google để giúp con hoàn thành bài thi. Tiếp theo là hàng loạt câu hỏi khác nằm ngoài khả năng hiểu của học sinh THCS. Sau khi giao bài tập về nhà, nếu trẻ không hoàn thành sẽ bị giáo viên phê bình, nhắc nhở. Ngược lại, liên quan đến việc lớp không đạt chỉ tiêu tham gia làm bài, ảnh hưởng đến thành tích chung của toàn trường. Vì vậy, mọi người phải cố gắng.
Câu chuyện trên là một ví dụ cho thấy áp lực vô hình mà ngành giáo dục đang tạo ra. Không chỉ học sinh lo lắng, tất cả mọi người từ nhà đến trường đều tuân theo chu trình này. Thời gian gần đây, nhiều phụ huynh phàn nàn rằng con họ làm bài tập nhiều. Trẻ em không bao giờ đi ngủ trước 10 giờ tối. Cha mẹ cũng phải tỉnh táo và đồng hành. Nhiều nội dung về nuôi dạy con cái cũng không giúp được gì. Sau một ngày dài làm việc, căng thẳng khi dạy con học bài buổi tối dễ dẫn đến căng thẳng.
Các em cũng rất mệt, vừa phải lo học, vừa sợ bị thầy cô phê bình vì không hoàn thành nội dung. Rồi các em phải “liều mình” học thêm, trau dồi kiến thức, bổ sung kỹ năng, trau dồi tài năng… Bao nhiêu nội dung cứ thế “đè nặng” lên vai các em, khiến các em không còn thời gian vui chơi, giải quyết vấn đề. Căng thẳng mãn tính có thể ảnh hưởng đến tinh thần và thể chất của trẻ. Nhiều em sinh ra đã tự ti, nhút nhát, ngại giao tiếp, ngại học, một phần do quá trình học tập quá căng thẳng.
Đối với giáo viên dự giờ thường xuyên, có sự kiểm tra, dự giờ của cấp trên và cơ quan chuyên môn. Giáo viên cũng được đánh giá, cho điểm và xếp loại chất lượng giảng dạy nếu không đạt. Vì vậy, giáo viên vẫn giao rất nhiều bài tập về nhà, thậm chí còn tham gia phụ đạo học sinh để chuẩn bị cho các kỳ thi lên cấp cao hơn. Về phía nhà trường, họ chạy theo điểm số, danh tiếng, chạy đua với thời gian để “làm đẹp” học bạ. Nỗi lo học lực, lo học lực, lo chất lượng giảng dạy, lo điểm số không chỉ xảy ra trong một thời gian nhất định mà kéo dài cả năm, gây áp lực chung cho toàn bộ hệ thống học sinh, phụ huynh, giáo viên, giáo viên, trường học, v.v.
Vẫn biết rằng có áp lực mới tạo ra động lực để làm việc hăng say. Nhưng áp lực theo đuổi thành tích có thể phản tác dụng. Cập nhật nội dung, quy trình, thay đổi cách dạy, cách học … là hết sức cần thiết, nhưng quan trọng hơn là phải kiên quyết chống bệnh thành tích, làm cho môi trường giáo dục nhân bản, lành mạnh; tạo niềm vui đến trường cho học sinh. mỗi ngày.
VŨ DUY