Sách giáo khoa và … Ph.D.

>> Lựa chọn SGK: Theo … Việt Á

Câu nói của Bác thật giản dị, thật xúc động, đã in sâu vào trí nhớ:

“Trẻ em yêu những chiếc lá dịu dàng trên cành.

Thế mới biết ăn ngủ, biết học hành ”.

“Dạy con cũng giống như trồng cây vậy, trồng cây tốt thì cây non sẽ phát triển tốt, dạy con tốt thì sau này con sẽ trở thành người tốt. Điều đầu tiên là dạy các con đạo đức. Các em học sinh tiểu học nên dạy” trẻ yêu Tổ quốc, yêu đồng bào, yêu lao động, yêu khoa học, quý trọng các công trình công cộng … ”.

Giá sách giáo khoa được dư luận chú ý khi cao gấp 2-3 lần sách giáo khoa cũ. Ảnh: Báo Giáo dục Việt Nam.

Đất nước đang phát triển, kinh tế phát triển nhanh, chính trị – xã hội ổn định. Để giáo dục phát triển bền vững, đó phải là một ngành “tiến lên, tiến lên”, đặt nền móng cho sự phát triển đạo đức và trí tuệ của thế hệ sau.

Đáng buồn hơn, yếu tố thương mại và lợi ích kinh tế đang làm sai lệch nhiều hoạt động trong ngành, và ngành giáo dục cần một tiêu chuẩn “khuôn vàng, thước ngọc”.

Đầu tiên là sách giáo khoa dành cho học sinh phổ thông. Có người ví việc in ấn, phát hành sách giáo khoa và độc quyền biên bản mới là những “con gà đẻ trứng vàng” của ngành giáo dục. Khi sách giáo khoa bị “bòn rút” kiếm lời, ai dám đảm bảo nội dung đó là “vàng mười”, “trứng độc”?

Liệu việc “vàng hóa” sách giáo khoa có ảnh hưởng đến tri thức và đạo đức của thế hệ học sinh sau này, khi hội đồng in sách, xây dựng ý thức chung, giáo dục đạo đức học sinh? , lại là một “Nhà buôn khoa học”, nay đã đổi, ngày mai in sách mới, buộc phải mua với cái giá “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”.

Trong phiên thảo luận tại Quốc hội sáng 25/5, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Nguyễn Kim Sơn giải thích, giá sách giáo khoa tăng gấp 2-3 lần là do lượng in lớn, tỷ lệ giấy tốt hơn. Đáng buồn là giá sách giáo khoa tăng cao là do giấy tốt, khổ lớn, mực in tốt chứ không phải do sự đổi mới, cải tiến về nội dung sách và trí tuệ.

>> Kệ sách giáo khoa mới kém

>> “Bác sĩ cầu lông” đau đầu

Thực tế, những sửa đổi để in sách giáo khoa không có gì mới. Tòa soạn, nhà in độc quyền đã không còn xa lạ với mọi người. Câu hỏi đặt ra là họ chấp nhận nó ở mức độ nào và như thế nào.

Học sinh con nhà nghèo vẫn chiếm đa số, việc gặp mặt phụ huynh đầu năm để quyên góp tiền, đồng phục, mua sách giáo khoa mới không phải là chuyện “đan rổ rá cạp lại” mà là một “rắc rối”. “Nhiều gia đình.

Thế hệ trước, sách các anh chị nghiên cứu đến mình sau, nhiều cán bộ ngành giáo dục bây giờ trưởng thành từ những dòng sách tái sử dụng.

Nếu so sánh thì vẫn khập khiễng, nhưng chúng ta hãy nhìn vào các nước phát triển, dù khoa học công nghệ ngày một tiến bộ nhưng họ không liên tục thay sách giáo khoa như Việt Nam. Họ cũng không có nhiều tiến sĩ, giáo sư như Việt Nam, nhưng họ có rất nhiều phát minh và sáng chế. Hệ thống giáo dục của Nhật Bản gần như giống với các chương trình giáo dục và đào tạo của phương Tây, và nó rất hiệu quả.

Sách giáo khoa lớp 3 mới “Tri thức và Cuộc sống”, “Tầm nhìn sáng tạo” cao hơn sách giáo khoa hiện hành. Ảnh: Báo Giáo dục Việt Nam.

Ở Việt Nam, giáo dục là ngành cần sự liêm chính nhất, nhưng sau thành tích và điểm số, nó trở thành thứ hàng hóa được mua, bán và trao đổi. Xin chân thành xin lỗi các nhà khoa học thực thụ, nhưng không ngoa khi nói rằng số lượng tiến sĩ ở Việt Nam tỷ lệ nghịch với chất lượng. Nhiều trường hợp đi học lấy bằng chỉ để hoàn thành đúng quy trình bổ nhiệm, đề bạt, nâng lương.

Nhiều học sinh đến trường là để chạy lấy điểm số, danh hiệu của cha mẹ. Dạy thêm tràn lan và tuổi thơ bị đánh cắp một cách trắng trợn. Nhiều em không thể cải thiện được sức mạnh, khả năng phòng ngự và thể lực, chỉ biết học mà học. Nhiều trường, lớp chuyên nghiệp chọn cách tổ chức các cuộc “thi đá gà” để đạt điểm cao bằng những chiêu trò gian trá, phản khoa học …

Tình trạng lạm phát đại học, thất bại chương trình Tiến sĩ, Giáo sư… đã xảy ra. Từ năm 1997 đến nay, Việt Nam có 123 trường đại học và cao đẳng, đến năm 2018 có 324 trường đại học và 459 trường cao đẳng. Đến năm 2022, không biết có bao nhiêu trường học.

Nếu như những năm 1990 thi vào đại học phải là học sinh giỏi thì hiện nay nhiều trường đại học dễ tuyển người, thậm chí điểm xét tuyển không cao, học sinh có thể thoải mái chọn trường, còn đại học, điểm đại học không cao.

Vậy tại sao cần bằng thạc sĩ để dạy cử nhân, và bằng tiến sĩ để dạy thạc sĩ?

Ngoài ra, nhiều nơi đua nhau mở trường, nhiều chương trình đào tạo na ná nhau. Xã hội không còn tôn trọng bác sĩ, và những người với danh hiệu đáng tự hào đó bị chế là “Phở.

Việc những người tài năng thực sự lặng lẽ “chảy máu chất xám” ra đi là điều dễ hiểu.

Để lại luận án Tiến sĩ:

“Cùng cờ, cùng biển, cùng thắt lưng

Còn gọi anh nghèo thì nghèo ai ”…

Rất mong Quốc hội, các cấp lãnh đạo và nhân dân quyết tâm loại bỏ tác động tiêu cực của ngành giáo dục để “Sách giáo khoa tiếng Việt” thật sự đau lòng không còn xuất hiện.

Từ khóa

ý kiến ​​của bạn: