Từ việc để con làm những gì mình có thể làm, đến việc bị cô giáo mắng vì thua bạn, tôi dần tạo áp lực và cố ép con học.
Trước khi ở Việt Nam, con trai tôi học lớp một, tôi cũng rất tức giận khi bị mẹ mắng. Tôi không tạo áp lực học cho trẻ, cứ để trẻ học theo khả năng của mình. Nhưng trong thâm tâm, nhìn thấy đứa bạn thân nhất lớp, tôi cũng thầm mong con mình cũng được như vậy. Tất cả chỉ vì những lời khen và chê xung quanh, từ họ hàng, làng xóm, đồng nghiệp, bạn bè, người quen …
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã bị “tra tấn” bởi những câu hỏi như “bạn học có tốt không”, “lớp mấy”, “trình độ học vấn của bạn như thế nào”, “bạn làm nghề gì” …? Trên thực tế, họ đã tạo ra rất nhiều áp lực cho tôi.
Sau đó, chúng tôi sang Đức định cư và dần buông bỏ áp lực. Tôi nói với cô ấy “Chỉ cần em chăm chỉ học tập, dù kết quả có ra sao thì em cũng sẽ rất vui”. Gia đình tôi không bao giờ phải dạy kèm con cái vì chúng không biết phải dạy mình cái gì. Bây giờ, con trai tôi đang học lớp 8 và đứng đầu lớp về môn toán và tiếng Anh. Các môn còn lại cũng vẫn ở mức cao.
Cô chủ nhiệm đã hai lần mời tôi lên làm việc trực tiếp để giúp con tôi học tốt hơn và phát huy hết khả năng của mình (vì cháu chưa bao giờ đứng lớp hay ôn bài cũ). Trên thực tế, mỗi khi con tôi đi học về, nó đều để cặp sách sang một bên và tiếp tục chơi. Sau khi hỏi ý kiến của con trai tôi, tôi đã trả lời với giáo viên rằng tôi sẽ tôn trọng quyết định của con. Tôi không thể ép buộc cô ấy nếu cô ấy không muốn. Chỉ cần con vui vẻ, ngoan ngoãn là tôi mãn nguyện rồi.
>> “Học nhưng không biết vệ sinh bugi, chọn đồ điện”
Sự thật là không phụ huynh nào lại không muốn con mình trở nên xuất sắc ở trường. Ai cũng ít nhiều cố ép con học. Đó không hẳn là lỗi của cha mẹ. Sự căng thẳng này có thể ảnh hưởng đến phụ huynh và học sinh như nhau khi thời gian đang được chạy đua để cổ vũ cho phần thưởng. Tôi từng là giáo viên khi còn ở Việt Nam nên tôi hiểu áp lực.
Ở Đức, không có bệnh thành tích, khen thưởng, cạnh tranh và xếp hạng. Bảng điểm của học sinh không được tiết lộ cho cả lớp. Người ta không phân biệt học sinh giỏi, học sinh hư. Con tôi đi học và thích chơi. Tôi không có bất kỳ căng thẳng nào và con tôi cũng vậy.
Tất cả là do nền giáo dục của chúng ta, cũng như thứ hạng, cuộc thi, giải thưởng, bằng cấp… Quyền học mất đi, điểm nặng vô tình dẫn đến sự so sánh giữa các con. Để con cái có thể cạnh tranh hơn các bạn ở trường, các bậc phụ huynh cũng phải cạnh tranh với nhau. Ai ngoan sẽ được khen, tạo áp lực cho trẻ, phụ huynh, giáo viên và nhà trường.
người lạ
>> bạn nghĩ gì? Đăng ở đây. Bài viết này không nhất thiết phải phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.