Thầy cô giáo có vai trò quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Download.vn sẽ giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một thầy giáo hay một cô giáo mà em quý mến, vô cùng hữu ích.
Mong rằng với 2 dàn ý và 27 bài văn mẫu lớp 6, các bạn học sinh sẽ có thêm ý tưởng cho bài viết của mình. Mời tham khảo nội dung chi tiết được đăng tải dưới đây.
Dàn ý kể về thầy cô giáo mà em yêu quý
Dàn ý chi tiết số 1
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về người thầy/cô giáo mà em sắp kể.
2. Thân bài
- Miêu tả đôi nét về thầy/cô giáo mà em quý mến (ngoại hình, tính cách)
- Kỉ lại những kỉ niệm đẹp đẽ về thầy/cô giáo.
- Mong ước, tình cảm dành cho thầy/cô giáo.
3. Kết bài
Khẳng định lại tình cảm dành cho thầy/cô giáo của mình.
Dàn ý chi tiết số 2
1. Mở bài
– Mở bài trực tiếp: Giới thiệu về cô giáo mà em luôn yêu quý, kính trọng.
– Mở bài gián tiếp: Dẫn dắt thông qua các câu hát, câu thơ, ca dao… về hình ảnh người cô, để từ đó nói về cô giáo em yêu mến. Gợi ý:
Một năm học là mấy tuần mấy thángLà mấy ngày mấy giờ phút thần tiênCô mãi mãi tỏa hào quang tỏa sángCho học trò thơm ngát tuổi hồn nhiên.
(Năm tháng vội vã)
Vở ngày thơ ấu lần xemTình cô như mẹ biết đem sánh gì.Tờ i nguệch ngoạc bút chìThấm màu mực đỏ điểm ghi bên lềThương trường cũ, nhớ làng quêMơ sao được một ngày về thăm Cô!
(Về thăm cô)
Các câu hát về cô giáo:Nhớ cô thật nhiềuSẽ mãi chăm ngoan theo lời cô đã bảo banEm hứa sống tốt nên người thành đạt xây dựng tương laiEm hứa sẽ làm cô mãi mỉm cười…
(Nhớ cô thật nhiều)
Cô ơi nhớ em khôngNgười học trò năm ấyNhững lời dạy khi xưaTheo em tận hôm nay.
(Cô ơi)
Ngày đầu tiên đi họcEm mắt ướt nhạt nhòaCô vỗ về an ủiChao ôi sao thiết tha.
(Ngày đầu tiên đi học)
2. Thân bài
– Giới thiệu chung về cô:
- Cô tên là gì?
- Bao nhiêu tuổi?
- Dạy em năm lớp mấy, môn học nào?
– Tả ngoại hình của cô: Vóc dáng, mái tóc, làn da, đôi mắt, nụ cười, bàn tay… – chọn các chi tiết mà em cho là nổi bật nhất, khiến em ấn tượng nhất ở cô để tả (không tả hết tất cả các bộ phận)
– Tả tính cách của cô: vui tính, nhiệt tình, năng động, dịu dàng, nghiêm khắc…. – lấy một vài dẫn chứng để minh họa.
– Mối quan hệ của cô với mọi người: với học sinh, phụ huynh, đồng nghiệp…
– Những cảm nhận, suy nghĩ của em về cô
– Kể lại một kỉ niệm mà em nhớ mãi giữa em và cô:
– Kể rõ câu chuyện (mở đầu, diễn biến, kết thúc)
– Sau sự kiện ấy, em đã có những suy nghĩ, thay đổi nào, mối quan hệ giữa em và cô đã có những gì thay đổi.
3. Kết bài
- Nêu những tình cảm mà em dành cho cô.
- Gửi đến cô những mong ước, lời chúc tốt đẹp.
Kể về thầy giáo mà em yêu quý hay nhất
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 1
Ngày hôm qua, lúc đi học về, em có ghé qua trường cấp một cũ để thăm trường. Tại đây, em bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm ngày cũ. Cảm xúc trở nên xúc động lạ lùng. Chợt những hồi ức về thầy Minh – người giáo viên đầu tiên của em lại hiện về.
Thầy Minh là giáo viên dạy em năm lớp 1. Lúc đó, thầy đã sắp về hưu rồi. Nên ấn tượng đầu tiên của em về thầy là trông thật hiền từ. Thầy có dáng người cao gầy, với tấm lưng luôn thẳng đứng, đĩnh đạc. Mái tóc hoa râm được chải gọn gàng. Trên sống mũi của thầy luôn là chiếc kính trắng, trông rất trí thức. Cách ăn mặc của thầy vô cùng giản dị. Thường là chiếc áo sơ mi và quần vải màu đen. Khi trời lạnh thầy sẽ mặc thêm chiếc áo ghi lê và áo khoác ngoài. Hằng ngày đến lớp, thầy thường mang theo một chiếc cặp màu ghi cũ. Nhưng bên trong nó là cả một kho tàng đối với học sinh chúng em. Đó là những viên phấn nhiều màu, những cây thước nhiều hình dáng, những bộ ghép chữ đa dạng.
Giống như vẻ ngoài của mình, thầy Minh là một người thầy rất hiền hậu và thân thiện. Suốt cả năm học đó, em chưa thấy thầy lớn tiếng quát mắng một bạn học sinh nào cả. Dù lúc đó, chúng em đôi khi còn nghịch ngợm, không tuân thủ nội quy lớp học. Những lúc đó, thầy chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ chúng em thôi. Đối với bạn bè, đồng nghiệp thầy rất được kính trọng. Em nghe nói, một số thầy cô trẻ trong trường ngày xưa từng được thầy dạy dỗ. Thật là tuyệt vời! Em luôn mong rằng, sau này cũng có thể trở thành một người thầy giáo tuyệt vời như thầy Minh. Được bao lớp học trò yêu mến và kính trọng. Để làm được điều đó, em sẽ cố gắng học tập, rèn luyện thật chăm chỉ.
Đối với em, những kỉ niệm về tháng ngày bên cạnh thầy Minh là những tháng ngày bình yên nhất. Sau này, theo thời gian trôi, nhiều thứ sẽ đổi thay đi, nhưng tình cảm em dành cho người thầy ấy sẽ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 2
Một trong những người thầy để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng em chính là thầy tổng phụ trách của trường.
Thầy là người nghiêm khắc nhất trong tất cả những thầy cô ở trường. Nhiệm vụ của thầy là kiểm tra, sát sao kỷ cương nề nếp của tụi quỷ chúng em. Bởi thế mà chúng em luôn có những biệt danh đáng yêu dành cho thầy như “sát thủ trường học”. Nhưng thực sự, khi tiếp xúc với thầy, em không còn cảm giác sợ sệt mỗi khi nghe tên thầy nữa. Là người chuyên gia bắt lỗi đám học sinh nghịch ngợm chúng em nên nghe danh thầy từ lâu, em cũng đã rất sợ thầy.
Thầy không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy mươi. Người thầy lại hơi mập mạp nên nhìn dáng thầy đi có vẻ nặng nề nhưng rất dễ thương. Cũng giống các thầy khác, thầy để một kiểu tóc bình thường. Hàng ngày, đến trường, thầy mặc bộ quần áo khá đơn giản, thuộc công sở thưởng thấy: áo sơ mi, quần âu, giày tây. Lúc nào thầy cũng mang theo bút và sổ nhỏ, hễ thấy ai vi phạm, thầy hỏi tên lớp rồi chỉ vài phút sau, bạn ấy sẽ biết được hình thức kiểm điểm dành cho mình.
Gương mặt thầy lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc, khắt khe, lạnh lùng, không lúc nào thấy thầy nhoẻn miệng cười cả. Hai hàng lông mày lúc nào cũng như sắp dính vào nhau mỗi khi thầy chau mày lại. Thực sự trước khi nói chuyện và tiếp xúc với thầy, em vẫn gắn mác cho thầy quá nghiêm khắc và máy móc.
Tuy nhiên, có dịp được tiếp xúc với thầy nhờ hoạt động chuẩn bị cho lễ khai giảng, em đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về thầy. Thầy rất vui tính, và nghiêm túc trong công việc. Khi làm việc và khi không làm việc, thầy phân định rất rõ ràng. Đặc biệt, thầy hát rất hay và có nhiều tài lẻ khác nữa.
Quả thực, thầy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em. Có lẽ khi ra trường rồi, em vẫn sẽ nhớ mãi gương mặt nghiêm nghị hiếm cười của thầy.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 3
Đã qua gần sáu năm cắp sách đến trường, tôi ấn tượng với rất nhiều thầy cô giáo. Thầy cô luôn để lại trong tôi những hình ảnh đẹp và mãi không phai mờ. Nhưng đặc biệt nhất với tôi là thầy Hùng – thầy giáo dạy tôi hồi lớp 5.
Tôi thấy rất ít người lựa chọn nghề làm thầy giáo. Thế mà thầy giáo tôi lại rất say mê với sự nghiệp trồng người này. Thầy tâm sự với chúng tôi, thầy muốn làm thầy giáo từ khi học cấp 2. Mỗi lần ngồi nghe thầy giáo giảng bài thích lắm. Trông thầy đứng trên bục giảng chững chạc, tự tin và được học trò yêu mến, thầy đã nuôi ước mơ từ đó. Về nhà, thầy bắt tụi em nhỏ ngồi sắp hàng ngay ngắn và thầy giả làm thầy giáo. Lạ lùng thay, bọn trẻ lại ngồi nghe đến say mê. Không biết chúng hiểu mấy phần “thầy” giảng nhưng đứa nào mặt mũi cũng ngơ ngẩn, say sưa. Có khi “thầy” nói xong rồi mà chúng vẫn ngồi bần thần, lúc đó phải gọi lớn chúng mới như sực tỉnh. Đó là động lực đầu tiên giúp cho ước mơ của thầy thành hiện thực.
Con đường đến với nghề của thầy cũng lắm gian nan. Vì thế mà bây giờ thầy dành cho nghề một tình yêu thật mãnh liệt. Là con trai cả trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, thầy được bố mẹ định hướng cho thi vào trường Đại học Y. Nhưng năm lớp 12, bất ngờ thầy thông báo với gia đình sẽ thi vào Trường Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học. Đó là một cú sốc với gia đình, nhất bố của thầy. Gia đình kịch liệt phản đối quyết định đó. Nhưng thầy vẫn luôn vững vàng với quyết tâm của mình và kiên trì thuyết phục mọi người. Ngày đi thi cũng là ngày thầy buồn nhất. Không một lời chúc, không một sự động viên, thầy đi thi chỉ có một mình. Nhìn chúng bạn có người thân chăm sóc, thây cũng thấy tủi thân. Nhưng lúc đó thầy nghĩ mình càng phải cứng rắn và mạnh mẽ. Rồi khi đỗ thủ khoa, niềm vui của thầy cũng không được trọn vẹn. Gia đình thông báo sẽ không trợ cấp cho thầy ăn học trong ba năm. Thế là một mình thầy lại phải chống đỡ, xoay sở với biết bao khó khăn trong những năm học Cao đẳng. Vừa đi làm thêm vừa đi học, thầy bất chấp khó khăn để đạt được ước mơ của mình và để chứng minh cho gia đình sự lựa chọn của thầy không sai.
Nhìn thầy giáo trẻ của chúng tôi lạc quan, hài hước đứng trên bục giảng ít ai có thể nghĩ rằng con đường thầy đã đi thật dài khi phải vượt qua một mình. Nhưng giờ đây thầy Hùng là một người thầy rất thành công. Không chỉ là thầy giáo dạy giỏi mà thầy còn được tất cả học trò chúng tôi yêu quý. Ngoài giờ học, thầy là một người vô cùng vui vẻ và thân thiện. Thỉnh thoảng, thầy đá bóng với các bạn nam trong lớp. Những lúc đó khoảng cách giữa thầy trò dường như không còn nữa.
Có một lần thầy ốm. Không thấy thầy đến lớp cả lớp nhốn nháo hẳn lên. Cuối giờ học chúng tôi đến nhà tìm thầy. Thấy chúng tôi đến, thầy xúc động lắm. Thầy bắt tay từng đứa một, rồi giữ ở lại ăn cơm. Bữa cơm mẹ thầy nấu hôm đó thật ngon và ấm cúng. Thầy trò vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Dường như cũng nhờ đó mà gia đình hiểu hơn quyết định của thầy.
Bây giờ thật khó để tìm thấy một người con trai Hà thành nào như thầy – thầy giáo dạy Tiểu học của chúng tôi. Với học trò, thầy vừa là thầy giáo nhưng hơn thế – thầy còn là một người bạn lớn.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 4
Trong cuộc đời mỗi con người, để thành công thì không thể nào thiếu đi những bóng dáng người thầy. Người xưa đã có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Trong tim em cũng có một người thầy cho riêng mình. Đó chính là thầy Minh – thầy giáo dạy môn Toán của tôi.
Thầy năm nay cũng đã gần bốn mươi. Thầy rất cao, khoảng 1m75. Khuôn mặt đầy nét cương nghị. Thầy thường mặc áo sơ mi trắng khi đi dạy, quần âu, dép xăng đan đơn giản. Mùa đông, thầy mặc một cái áo gió bên ngoài nữa là ổn. Tóc thầy còn đen, chưa bạc cái nào. Thầy quanh năm chỉ để một kiểu tóc, không hề thay đổi. Thầy có nụ cười rất duyên. Mỗi khi thầy cười, cả lớp cũng muốn cười theo. Em chưa thấy thầy bật cười thành tiếng bao giờ, chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ. Mỗi lần cười, ánh mắt và gương mặt thầy đều bừng sáng. Làn da trắng cũng ửng đỏ lên trên gương mặt thầy mỗi khi cười. Thầy rất tâm huyết với học sinh. Thầy luôn cố gắng tìm tòi những bài toán hay, lạ để thúc đẩy sự phát triển về toán học của chúng em.
Từ ngày thầy mới tiếp nhận dạy môn Toán của lớp, em yêu Toán hẳn. Thầy đã truyền được cái lửa, cái tình yêu toán học của mình cho chúng em. hàng ngày thầy đến lớp, bước vào với một tâm thế đầy lửa của một người thầy yêu học trò. Cái thước dài để thầy vẽ hình lúc nào cũng có mặt. Tay thầy cầm phấn rất đẹp. Những nét chữ uyển chuyển được viết lên bảng một cách nhanh chóng. Chữ thầy rất rõ ràng, thầy vẽ hình, viết con số cũng rất đẹp.
Em rất yêu quý thầy bởi cái tâm thế của người dạy học. Những tâm huyết của thầy luôn là món quà vô giá mà thầy đã dành cho chúng em.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 5
“Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhàMái chèo nghe vọng sông xaÊm êm như tiếng của bà năm xưa…”
Mỗi khi đọc những câu thơ ấy, trong miền ký ức của em lại vọng về tiếng nói của thầy Hà Minh – người thầy giáo đầu tiên của em.
Năm đó, em học lớp một tại ngôi trường tiểu học Kim Lý. Và thầy Minh là thầy giáo chủ nhiệm lớp em. Các phụ huynh ai cũng lo lắng nhiều, vì sợ rằng thầy giáo sẽ không tâm lý và quan tâm học sinh được như các cô. Đặc biệt là các em mới chỉ vào lớp một mà thôi. Thế nhưng thầy đã khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên trước tấm lòng của mình.
Ấn tượng đầu tiên của em về thầy đế bây giờ vẫn còn rất sâu đậm. Thầy có dáng người cao, khá gầy. Mái tóc đen được chải cẩn thận, gọn gàng. Khuôn mặt thầy rất hiền. Vẻ hiền từ được toát lên từ đôi mắt đen của thầy. Thầy nhìn học sinh của mình như một chú gà trống nhìn đàn gà con mới nở. Hôm nào đến lớp, thầy cũng mặc áo sơ mi trắng, sơ vin cẩn thận trong chiếc quần vải đen. Chân đi đôi giày da tuy cũ nhưng sạch sẽ và bóng loáng. Trong chiếc túi đen của thầy là những cuốn sách cũ được bọc lại bằng giấy báo. Thật giản dị làm sao. Và con người thầy cũng giản dị như bề ngoài của thầy vậy. Suốt bao tháng ngày đi dạy, em chưa bao giờ thấy thầy đòi hỏi hay yêu cầu gì từ phía học sinh hay phụ huynh. Đặc biệt, tính thầy rất cẩn thận và tỉ mỉ. Mỗi góc sách luôn được thầy vuốt phẳng, cái bàn giáo viên luôn sạch bóng gọn gàng. Thầy còn rất hiền lành nữa. Chẳng khi nào thầy quát mắng hay đánh học sinh. Khi ai làm sai điều gì, thầy sẽ phạt đứng ở góc lớp đến khi nhận ra lỗi sai thì mới thôi.
Suốt năm lớp một ấy, em có rất nhiều kỉ niệm bên thầy. Vui có, buồn có, xấu hổ cũng có. Nhưng điều làm em nhớ nhất chính là vào ngày 20 tháng 11 năm ấy. Khi đó, nhà của em rất nghèo, không biết mua gì tặng thầy. Thế là từ sáng sớm, em đã ra vườn hái những bông hoa đẹp nhất, bó thành một bó hoa nhỏ xinh rồi đem đến tặng thầy. Vào trong nhà, nhìn thấy trên chiếc bàn kính trắng là những gói quà bắt mắt, những bông hoa hồng đỏ thắm gói giấy bóng đẹp đẽ, em chợt ngại ngùng. Em cảm thấy món quà của mình thật quê mùa không xứng đáng với thầy gì cả. Thế nhưng không, thầy đã cầm lấy bó hoa của em, cắm ngay vào chiếc bình ở trên bàn ở vị trí đẹp nhất. Thầy còn bảo, đây là bó hoa đẹp nhất mà thầy đã được nhận trong ngày hôm nay. Từng lời nói, ánh mắt của thầy ngày hôm ấy, đến nay em vẫn còn nhớ như in. Chính từ hôm ấy, em lại càng thêm yêu quý, kính mến thầy hơn.
Từ đó đến nay đã hơn năm năm trôi qua, nhưng tình cảm mà em dành cho thầy thì vẫn vẹn nguyên như thế. Dù em được học thêm rất nhiều thầy giáo, cô giáo khác, thì thầy Minh vẫn luôn là người giáo viên mà em yêu thương, kính trọng nhất.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 6
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy nhiều năm gắn bó với các thế hệ học sinh. Thầy bước lên bục giảng, ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: “Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học”. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mỹ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi. Thỉnh thoảng, thầy còn hỏi thăm tình hình của các bạn học sinh trong lớp.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 7
Thầy cô – những người đưa đò cần mẫn có vai trò quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Người giáo viên mà em yêu quý nhất là thầy giáo dạy môn Toán của em.
Thầy tên là Vũ. Dáng người của thầy khá cao và gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và hấp dẫn chúng mình, giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào quên. Khi đến lớp, thầy đều mặc những trang phục lịch sử, gọn gàng.
Thầy Vũ rất yêu thương học sinh. Thầy từng trích từng đồng lương ít ỏi ấy để mua tặng những bạn học sinh nghèo những chiếc bút, quyển vở… Khi giảng bài, nếu có một bạn còn chưa hiểu bài thầy đều kiên nhẫn giảng lại. Thầy còn nhiệt tình giúp đỡ các bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong lớp. Vì thế chúng em đều quý mến và kính trọng thầy. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam vừa qua, em có được về trường thăm thầy. Thời gian đã vô tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cô cậu học trò nghịch ngợm có khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn ở đó, bao dung và thương những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
Em tự nhủ phải cố gắng học tập để không phụ công sức dạy dỗ của thầy cô, đặc biệt là thầy Vũ.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 8
Trong cuộc đời học trò, thầy cô là những người có vai trò vô cùng quan trọng. Họ là những người đưa chúng ta đến với bến bờ của tri thức.
Người giáo viên mà em yêu quý nhất là thầy Hoàng. Thầy là giáo viên chủ nhiệm năm lớp sáu của em. Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm. Thầy dạy môn Ngữ Văn nên giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng quần âu lịch sự.
Thầy Hoàng là một giáo viên đáng kính. Trong lớp, chỉ cần có một bạn còn chưa hiểu bài thầy đều kiên nhẫn giảng lại. Không chỉ nhiệt huyết trong công việc giảng dạy, thầy Hoàng cũng rất quan tâm đến học sinh. Vào những giờ ra chơi, thầy hay ở lại lớp trò chuyện với chúng em. Khi biết học sinh của mình có hoàn cảnh khó khăn, thầy luôn sẵn sàng giúp đỡ. Lớp em đều rất kính trọng, yêu mến thầy Hoàng.
Học kì đầu tiên dưới mái trường cấp hai sắp qua đi. Nhưng em vẫn còn nhớ như in về buổi đầu đến lớp. Thầy Hoàng đã ân cần giải thích cho chúng em về môi trường học tập mới. Tất cả như vừa mới trải qua ngay hôm qua thôi. Em cũng mong rằng, những năm học sắp tới, thầy Hoàng sẽ tiếp tục gắn bó cùng với lớp chúng em.
“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy” – những người giáo viên thật đáng kính trọng.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 9
Thầy cô giáo là những người lái đò thầm lặng. Họ đã đưa biết bao những chuyến đò cập bến bờ của tri thức. Bởi vậy mà chúng ta cần dành cho họ lòng kính trọng.
Người thầy giáo mà em yêu quý nhất chính là thầy Đức. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của em năm học lớp sáu. Đồng thời, thầy cũng là giáo viên dạy môn Toán của lớp em. Năm nay, thầy khoảng bốn mươi tuổi. Dáng người thầy cao và có phần hơi mập mạp. Mái tóc thầy đã điểm những sợi điểm bạc. Đôi mắt thầy ánh lên sự cương trực với cái nhìn đầy xa xăm nhưng ánh mắt thầy dành cho học trò chúng tôi thì thật ấm áp biết bao. Sống mũi thầy rộng và vầng trán lại thật cao. Mỗi khi thầy cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng lại hằn sâu hơn.
Khi mới bước chân vào mái trường cấp hai, chúng em còn nhiều bỡ ngỡ. Thầy Đức đã giúp chúng em có thể hòa nhập với môi trường mới một cách nhanh chóng. Thầy là một giáo viên nghiêm khắc, nhưng cũng rất tâm lí, tình cảm. Mỗi công việc của lớp, thầy đều theo sát để có thể giúp đỡ chúng em. Trong công tác giảng dạy, thầy cũng rất tận tâm. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất cẩn thận. Những kiến thức mà thầy cung cấp điều bổ ích cho chúng em. Cách giảng của thầy cũng đơn giản nhưng dễ hiểu. Tuy học môn Toán, nhưng chúng em lại luôn cảm thấy thích thú, mà không hề khô khan. Chính nhờ thầy, em đã cảm thấy yêu thích môn Toán hơn.
Mỗi người thầy, người cô đều có ảnh hưởng đến học trò của mình. Và chúng ta cần biết ơn, trân trọng và yêu mến thầy cô giáo.
Kể về thầy giáo em yêu quý – Mẫu 10
“Dẫu đếm hết sao trời đêm nay. Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi. Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy…”. Đó là những lời ca trong bài “Người thầy” cho thấy công ơn to lớn của thầy cô giáo với mỗi người.
Người giáo viên mà em rất kính trọng là thầy Minh. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Thầy dạy môn Toán. Năm nay, thầy bốn mươi tuổi. Dáng người của thầy khá cao nhưng hơi gầy. Khuôn mặt vuông chữ điền. Vầng trán cao rộng. Ánh mắt toát lên vẻ cương nghị. Giọng nói của thầy rất ấm áp, truyền cảm.
Thầy là một giáo viên rất nhiệt tình và tâm huyết. Giờ học của thầy đều rất hấp dẫn và thú vị. Mỗi bài toán khô khan đều trở nên dễ hiểu và sinh động qua lời giảng của thầy. Thỉnh thoảng, vào giờ ra chơi, thầy còn ở lại trò chuyện với chúng em. Nhờ có vậy, chúng em cảm thấy thầy thật gần gũi. Đối với các phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn và theo sát chúng em. Có điều gì không hiểu, chỉ cần hỏi thầy sẽ được giải đáp tận tình.
Thầy Minh còn là một giáo viên rất tâm lí. Thầy cũng đã dạy cho chúng em hiểu bài học về cách làm người. Những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở, thầy đã chia sẻ rất nhiều bài học bổ ích cho chúng em. Thầy luôn theo sát từng học sinh để giúp chúng em dễ dàng hòa nhập với môi trường mới. Khi học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhàng nhắc nhở, bảo ban. Còn khi cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi.
Thầy chính là tấm gương sáng để học trò noi theo. Em mong thầy có thật nhiều sức khỏe để dạy dỗ nhiều thế hệ học sinh nên người.
Kể về cô giáo mà em yêu quý hay nhất
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 1
Mỗi người học trò ai cũng trưởng thành hơn mỗi ngày nhờ sự dạy dỗ ân cần của thầy cô giáo. Em cũng vậy. Từng ngày đến trường là từng ngày em được học tập dưới sự hướng dẫn tận tình của rất nhiều thầy cô. Nhưng người giáo viên khiến em yêu quý nhất chính là cô Mai.
Cô Mai là giáo viên dạy em môn Tiếng Anh năm lớp bốn. Cô có thân hình mảnh khảnh, cao khoảng 165cm. Làn da cô có màu trắng hồng, mịn màng. Kết hợp với mái tóc dài đen nhánh, xõa ngang vai. Tất cả khiến cô thật xinh đẹp và dịu dàng khó tả. Đôi mắt cô đen láy, trong suốt như nước mùa thu. Em luôn cảm giác đôi mắt cô như có ma lực diệu kỳ. Điều em thích nhất ở cô là giọng nói thánh thót, trong sáng. Từng từ tiếng Anh cô phát âm nghe thật rõ ràng và hấp dẫn. Khiến người nghe phải say mê. Mỗi tiết học, cô luôn giảng dạy tỉ mỉ, quan sát kĩ các bạn trong lớp. Phần nào khó hiểu thì cô sẽ kiên nhẫn dạy đi dạy lại nhiều lần đến khi cả lớp hiểu mới thôi. Đặc biệt, cô Mai rất thân thiện với bạn bè, đồng nghiệp. Dù là phụ huynh khó tính thế nào, chỉ cần được ngồi nói chuyện với cô là sẽ trở nên hiền lành ngay.
Vào chủ nhật mỗi tuần, cô Mai mở một lớp học tiếng Anh miễn phí tại nhà. Đó là một hành động vô cùng tuyệt vời. Bởi ở vùng nông thôn như quê em, việc có tiền cho con đi học thêm là một điều chỉ những gia đình khá giả mới làm được. Những đứa học sinh nhà nghèo lại học yếu môn Tiếng Anh như em thì đó là một điều xa xỉ. Nhờ có cô Mai, mà nguyện vọng đó đã trở thành hiện thực.
Bây giờ, em đã không còn được học cô Mai nữa. Nhưng những giờ học bổ ích, ánh mắt dịu dàng, giọng nói truyền cảm của cô sẽ còn vang vọng mãi trong tâm hồn em cho đến mãi về sau.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 2
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy muộn hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí giùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: “Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!” Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát, rất vui.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho một một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng,trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 3
Trường em có rất nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô dạy một bộ môn khác nhau. Em yêu quý tất cả các thầy cô nhưng quý nhất là cô Nga – dạy môn Ngữ văn.
Cô Nga năm nay bốn mươi bảy tuổi nhưng trông cô vẫn trẻ trung, xinh đẹp. Tóc cô chỉ dài tới vai nhưng được uốn xoăn, rất phù hợp với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng trẻo của cô. Mũi cô cao, và đặc biệt, cô cười rất tươi. Ai cũng khen cô có mắt thẩm mỹ. Những bộ đồ cô mặc rất trang nhã, lịch sự, phù hợp với thân hình thon thả của cô, trông không yểu điệu mà rất duyên dáng.
Cô Nga rất hiền nhưng đôi lúc, cô cũng rất nghiêm khắc với những bạn có thái độ không tốt trong học tập. Cô giảng bài rất sinh động, dễ hiểu nên hầu như các bạn trong lớp đều học giỏi môn của cô. Ngoài việc là một giáo viên dạy Văn, cô Nga còn là phó hiệu trưởng của trường. Cô chăm sóc cho học sinh từ bữa ăn trưa cho tới chỗ để xe. Ngày nào cũng vậy, cô là người về muộn nhất trường.
Em rất yêu quý cô Nga. Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11 sắp đến rồi, em cùng các bạn sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 4
Ngày ấy tôi mới vào học lớp một. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.
Hôm ấy là ngày thứ bảy. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình.
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc òa lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay. Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không. Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn cán bộ lớp báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào. Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
– Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
– Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi,vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn dò hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran người có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra. Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười,sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa. Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng. Tôi òa khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn. Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua.
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
– Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng. Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu.
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ.
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20 tháng 11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một con người có tấm lòng cao cả.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 5
Trong những năm tháng đi học có rất nhiều thầy cô đã dạy dỗ em thế nhưng người mà em nhớ nhất đó chính là cô Hiền. Một người mẹ hiền thứ hai của chúng em.
Cô Hiền dạy em từ khi em bắt đầu vào lớp một. Trong cái ấn tượng ngây thơ non nớt hồi đó thì cô là một người có mái tóc dài, đen nhánh. Làn da cô rất trắng, mắt rất hiền từ và giọng nói vô cùng dịu dàng. Cô là một người rất xinh đẹp.
Nhà cô Hiền ở gần nhà ngoại em vì thế mỗi lần có dịp qua ngoại chơi em đều chạy sang nhà cô chơi với con gái út của cô. Em bé mới ba tuổi vô cùng đáng yêu.
Cô Hiền viết chữ rất đẹp, nét chữ của cô mềm mại đẹp như chữ in trong quyển sách tiếng việt của em vậy. Hồi đó em còn đang tập viết, chiều nào cũng vậy cô cũng cầm tay em nắn nót từng nét chữ một. Cô vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng chưa bao giờ cô quát mắng hay phạt một bạn nào cả. Cái gì cô cũng đều chỉ bảo rất cặn kẽ và nhiệt tình.
Cô dạy em cho đến khi em học hết lớp ba. Cô là người mẹ vô cùng tình cảm và quan tâm các con. Cô luôn nói với chúng em rằng “Với cô các con đều giống như con ruột vậy. Cô không muốn phạt hay trách mắng bạn nào hết”. Chẳng vì thế mà tất cả các bạn trong lớp đều yêu quý cô.
Em còn nhớ năm lớp ba có một bạn nam ở trường ngoài chuyển về. Bạn ấy tên là Nam, to con và vô cùng nghịch ngợm. Chưa bao giờ chú ý nghe giảng, bài kiểm tra lúc nào điểm cũng thấp nhất lớp đã thế trong lớp còn hay nói chuyện riêng. Làm rất nhiều thầy cô phiền lòng. Thế nhưng chưa bao giờ em thấy cô Hiền phạt bạn hay mắng bạn cả. Cô sắp xếp cho bạn ngồi cùng một bạn học khá của lớp, mỗi ngày sau giờ tan lớp cô đều kiên nhẫn ở lại để chỉ bạn học, khuyên răn và dạy dỗ bạn những điều hay. Thế là chỉ sau một tháng thành tích học của bạn Nam đã cải thiện đáng kể. Từ người học kém nhất lớp bạn đã vươn lên thành một người có học lực khá, không còn mải mê nói chuyện trong giờ nữa mà rất ngoan ngoãn chép bài. Các thầy cô giáo cũng như các bạn rất mừng vì điều đó.
Đến năm em lớp bốn thì cô Hiền chuyển đến một trường khác dạy học. Ngày chia tay cô ôm chúng em vào lòng và dặn dò các con phải chăm chỉ học hành trở thành con ngoan trò giỏi của gia đình và thầy cô. Em vẫn nhớ như in cái ôm thật chặt và lời dặn dò của cô.
Tuy ba năm đã trôi qua, giờ em cũng đã trở thành một cô học sinh trung học cơ sở thế nhưng những kỉ niệm về cô sẽ không bao giờ phai nhạt đi. Cô chính là người mẹ hiền đáng kính của chúng em.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 6
Sáng nay, trên đường đi học về, em chợt nghe ngân vang bài hát quen thuộc về người thầy với những ca từ và giai điệu tha thiết. Như một câu chuyện kể, lời bài hát thấm đẫm kí ức của tuổi học trò: “Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ…”. Kỉ niệm của cô cứ thế hiện về vẹn nguyên. Cô giáo nghiêm khắc mà dịu hiền của chúng em, cô chính là cô giáo Thu Hiền, người đã dạy em suốt hai năm tiểu học và là người lái đò đưa thế hệ trẻ của chúng em sang sông.
Cô Hiền năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông cô vẫn còn trẻ trung lắm. Bình thường, cô ăn mặc rất giản dị, lúc nào cô cũng mặc áo sơ mi và quần tây. Mái tóc cắt ngắn ngang vai được cô buộc túm gọn gàng phía sau. Vào dịp lễ hội, cô cũng mặc váy như bao cô giáo khác. Những lúc như thế, trông cô thật dịu dàng. Nhưng em vẫn thích nhất là được ngắm nhìn cô trong bộ áo dài màu tím hoa cà mà cô vẫn thường mặc vào mỗi sáng thứ hai. Nhìn bóng dáng cô thướt tha đến lớp, em cứ ngỡ như đó là một nàng tiên nhân từ bước ra từ truyện cổ tích để đến bên chúng em. Cô có dáng người cân đối với làn da hơi ngăm khỏe khoắn. Khuôn mặt phúc hậu và đôi môi luôn rạng rỡ nụ cười là điểm cuốn hút nhất ở cô. Cô thường bước đi nhanh nhẹn, miệng nói, tay làm. Vì thế, mọi người yêu quý cô lắm.
Cô luôn vui vẻ với mọi người, ai nhờ gì cô cũng giúp đỡ tận tình. Và điều làm em nhớ nhất là thái độ ân cần chăm sóc mà cô dành cho chúng em. Chính cô đã mở ra cho chúng em bao chân trời tri thức. Những bài học tưởng chừng như khô khan, những bài toán khó, cứ thế được cô giảng giải nhẹ nhàng, dễ hiểu khiến chúng em vô cùng thích thú. Mỗi lần cô giảng bài, giọng cô thật ấm áp và ánh nhìn trìu mến. Bạn nào chưa hiểu bài, cô đều dịu dàng giảng lại, cô chăm chút cho học trò của mình từ chuyện học hành cho đến bữa ăn, giấc ngủ. Em vẫn còn nhớ như in có lần có một lần bố mẹ bận việc nên đến đón em muộn. Ấy là vào một ngày mùa đông năm ngoái, các bạn lần lượt ra về hết, trời mưa rả rích và bóng đêm buông dần xuống, em hoảng hốt vô cùng, đứng trước phòng bảo vệ, như muốn bật khóc. Thật may mắn vì hôm đó cô có việc nên về muộn, cô đã điện thoại cho bố mẹ, cô đã chuyện trò và cô còn sửa áo mưa lại cho em, rồi cô còn nhắc nhở em chuyện học hành và đợi cho đến lúc bố mẹ đến đón em, cô mới ra về.
Rồi một lần khác ở năm lớp 4, em đã bị ốm một trần rất nặng. Khi trở lại trường học, em rất mệt mỏi và không thể hiểu bài nên em luôn bị điểm kém. Dường như cô đã hiểu được điều đó và cô đã tìm cách để giảng giải lại bài cho riêng em. Cô còn ân cần nhắc nhở em phải bảo vệ sức khỏe cho chính mình. Những lúc như thế, em cảm thấy mình thật may mắn khi có thêm một người mẹ thứ hai chính là cô.
Những tháng ngày được làm học trò của cô giáo Thu Hiền thật là hạnh phúc. Những chiều sinh hoạt sao, những buổi văn nghệ, đá bóng, sinh nhật của các bạn đều có bàn tay chăm chút của cô. Em sẽ luôn mang theo nụ cười hiền từ và sự quan tâm ân cần của cô đi suốt cuộc đời. Bây giờ, em đã là một học sinh lớp sáu, dù không còn được gặp cô mỗi ngày nhưng tình cảm em dành cho cô vẫn cứ nguyên vẹn như ngày nào. Mỗi lần nhớ đến cô, em đều tự nhủ sẽ luôn cố gắng học tập thật giỏi để không phụ công dạy dỗ của cô. Em yêu cô nhiều lắm, cô giáo của em!
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 7
Những năm học tiểu học vừa qua, em đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài giảng đến từ mỗi thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là cô Hà.
Năm cô dạy lớp em, cô cũng không còn trẻ, vì mái tóc thầy đã ngả hoa râm. Dáng người cô hơi gầy, tác phong điềm tĩnh và nước da hơi rám nắng của cô khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi. Nhưng điểm nổi bật nhất của cô có lẽ là đôi mắt. Đôi mắt cô hơi trĩu xuống, nhưng khi nhìn lướt qua thì khó có thể thấy, vì nó luôn bị che khuất bởi cặp kích dày của cô. Hàng ngày, cô đến trường, ăn mặc cũng không khác bình thường là mấy, vẫn chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay xách chiếc cặp đen, trông cô thật giản dị, gần gũi.
Những ngày có tiết trên lớp, thường thì cô không bỏ buổi nào, ngay cả khi có những việc như việc gia đình, sức khoẻ làm cô buồn phiền đi nữa. Những giờ lên lớp của cô, các bạn ai cũng chăm chú nhìn lên bảng, năng phát biểu ý kiến, vì bài giảng của cô không bao giờ thiếu mất sự thú vị, làm chúng em thêm say mê học tập. Những lúc chúng em tiến bộ, cô lại khích lệ làm em thêm vui và cố gắng học tập hơn.
Trong mỗi buổi họp hay sau mỗi tiết dự giờ, các thầy cô thường trao đổi với nhau về cách giảng dạy cho bài học thêm cuốn hút. Rồi trong những ngày tập khai giảng đầu năm học, hay các buổi biểu diễn văn nghệ trường, cô tham gia nhiệt tình lắm. Nhiều lúc có ai gặp chuyện vui buồn, cô đều chia sẻ, cảm thông. Có lẽ cũng vì vậy, mà các thầy cô giáo đều rất quý mến cô, như một người đồng nghiệp tốt, một người bạn thân.
Trong mỗi buổi họp phụ huynh, cô luôn nắm chắc kết quả học tập, sự cố gắng, phấn đấu của từng bạn để thông báo với cha mẹ chúng em. Nhờ sự quan tâm tận tình của cô mà cha mẹ em đã phần nào hiểu được những hoạt động của em ở lớp, ở trường. Vậy nên, mẹ em luôn liên lạc với cô mỗi tối thứ bảy, trao đổi với cô về tinh hình học tập của em.
Mỗi lần đi qua nhà cô buổi sáng, em đều thấy cô tưới nước cho cây cối, vườn tược. Hình ảnh một cô giáo đứng trên bục giảng không khác nhiều so với cô lúc ấy, vẫn rất giản dị nhưng đầy thân thương.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 8
Với mỗi học sinh, các bạn sẽ có một tấm gương thầy cô giáo mẫu mực, đáng yêu đáng kính của riêng mình. Với riêng tôi, tôi sẽ không thể nào quên cô Minh, giáo viên chủ nhiệm lớp 6H của tôi bây giờ
Cô Minh là giáo viên chủ nhiệm và cũng là cô giáo dạy Tiếng Anh của lớp tôi. Cô có dáng người cao và gầy. Đôi mắt cô rất sáng và đẹp. Dáng cô đi lúc nào cũng nhanh nhẹn và có phần vội vã. Cũng đúng thôi vì cô là một giáo viên dạy giỏi của trường nên cô thường xuyên bận rộn với rất nhiều việc.
Còn tôi lại là một đứa học sinh nhút nhát và nắm bắt bài rất chậm. Nhất là với môn Tiếng Anh thì tôi càng chậm hiểu hơn nữa. Tuy thế, tôi cũng chẳng dám hỏi ai bao giờ. Ai mà thèm quan tâm đến một đứa học dốt như tôi chứ! Cô Minh cũng vậy thôi. Cô cũng sẽ chỉ thích những hạn học giỏi, thông minh.
Cứ thế, tôi tự cô lập mình trong cái thế giới vỏ ốc của mình. Điểm kiểm tra thấp dần, đến nửa đầu học kì một thì tôi là một trong những học sinh yếu nhất lớp. Tôi chán nản vô cùng và trở nên ít nói, lì chơi với bạn bè cùng lớp. Chắc rằng cũng chẳng có ai muốn chơi với tôi.
Một hôm, khi tôi đang gật gù buồn ngủ thì có tiếng hỏi:
– Lát nữa chắc cô kiểm tra đấy, cậu học với tớ không?
Tôi ngao ngán ngẩng lên thì thấy Bình – cậu lớp trưởng học giỏi nhất lớp đang chờ mình trả lời. Phần vì nể, phần vì lo kiểm tra thật tôi đành gật đầu. Thật không ngờ, Bình lại giảng hay đến thế. Cậu ấy nói đến đâu tôi hiểu đến đấy. Sau buổi ấy, tôi thường xuyên được bạn ấy giúp đỡ rất tận tình.
Cứ như vậy, tôi học khá dần lên, tôi luôn cảm ơn Bình đã giúp đỡ tôi nhiều đến thế. Cho đến một ngày.
Hôm ấy, khi tôi đang sung sướng cầm hài kiểm tra Tiếng Anh được điểm 8 thì có tiếng gọi tôi lên phòng giáo viên gặp cô chủ nhiệm. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì. Tôi đâu có mắc lỗi gì mà cô cần gặp tôi? Nhưng thật lạ là nhìn thấy tôi cô lại tươi cười. Bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn tôi với ánh mắt đùa vui:
– Bạn Bình có hay bắt nạt em không?
Thấy tôi vẫn ngơ ngác. Cô lại hỏi:
– Em và Bình cùng học với nhau vậy có gì không muốn hỏi các thầy cô em cứ hỏi bạn ấy nhé!
Rồi giọng cô trầm xuống:
– Cô rất tiếc là không có nhiều thời gian để theo sát và giúp đỡ các em. Cô chỉ nắm được tình hình lớp qua các bạn cán bộ lớp. Bình đã hứa là sẽ giúp đỡ em vậy em yên tâm và cố gắng nhé!
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra tất cả! Thì ra, cô đã họp cán bộ lớp, hỏi han về tình hình học tập của từng người rồi phân công học sinh giúp đỡ lẫn nhau. Tôi đã từng nghĩ cô là người lạnh lùng, chỉ thích những học sinh giỏi và ghét bỏ những đứa học kém như tôi. Thật không ngờ! Trở về lớp học, tôi thấy xúc động quá! Vậy là chưa bao giờ tôi đơn độc, còn có biết bao người chăm lo, giúp đỡ tôi học hành. Và tôi thầm biết ơn tất cả những điều tốt đẹp cô giáo chủ nhiệm đã mang đến cho tôi.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 9
“Công cha, áo mẹ, chữ thầyGắng công mà học có ngày thành danh”
Từ xưa tới nay, câu ca dao này vẫn được truyền từ đời này sang đời khác, nghề giáo đã vận dụng câu ca dao này vào bài giảng. Ở trường em đang học cũng thế. Trong các thầy cô giáo đã dạy em thì cô Kiều là người mà em yêu mến nhất. Mỗi tiết học đều vang lên giọng nói âu yếm của cô: “Có em nào chưa hiểu bài không”? Câu nói đó thật ấm áp biết dường nào.
Cô Kiều năm nay 40 tuổi. Thân hình khá cân đối với tà áo dài cô thường mặc mỗi khi đến lớp. Nhờ mang đôi giày cao gót màu đen bóng nên trông cô cao hơn, bắt mắt hơn. Mái tóc cô dài, đen mượt và luôn được buộc cao gọn gàng. Khuôn mặt hình trái xoan, nổ bật với làn da trắng. Mặc dù không cần phấn son nhưng mặt cô vẫn xinh đẹp và hiền hậu lạ thường. Đó là khuôn mặt hiền từ và được pha lẫn nét khôi hài. Vầng trán hơi cao để lộ sự thông minh với khí chất của một người giáo đã luôn khiến chúng em yêu thương và khâm phục hơn.
Đôi mắt sáng thường thay đổi trông như một nhà ảo thuật. Khi vui đôi mắt ấy thường ánh lên những tia sáng hạnh phúc khi chúng em được điểm cao. Khi bạn nào không tập trung học thì nó trở nên nghiêm nghị thật khó tả. Co chỉ nhìn thôi cũng đủ để cả lớp im lặng một cách nặng nề. Giọng nói lúc trầm, lúc bổng, lúc nhanh, lúc chậm của cô đã cuốn hút chúng em vào thế giới kiến thức của cô- một thế giới vẫn còn nhiều bí ẩn đang chờ đợi chúng em khám phá. Cô rất hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ như hoa. Cô nhìn càng cuốn hút hơn bởi hàm răng đều như những hạt bắp và trắng như muối biển. Cô rất thân thiện với học sinh. Cô luôn công bằng giữa bạn giỏi và bạn yếu.
Cô giảng dạy rất tận tình và chu đáo. Những phần nào khó, cô thường gợi mở những câu hỏi nhỏ giúp chúng em phát biểu và tìm hiểu bài một cách dễ dàng hơn. Cô hướng dẫn cho chúng em viết từng nét chữ. Mỗi khi cô kể chuyện hay đọc thơ, chúng em đều chăm chú lắng nghe. Cô luôn hết lòng giúp đỡ các thầy cô đồng nghiệp cùng dạy tốt. Cô là một giáo viên gương mẫu nên được tất cả học sinh chúng em yêu mến. Chúng em cũng rất vui khi học với cô. Học với cô thật thích biết bao.
Em rất yêu quý cô Kiều. Mặc dù giờ đây không còn học với cô nữa nhưng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em sẽ ghi nhớ lời cô dạy và cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cô.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 10
“Cô giáo em người xinh xinhCô hay cười mắt cô long lanh…”
Đó là những câu hát rất đáng yêu trong ca khúc Cô giáo em. Những câu hát dường như được sáng tác để miêu tả cô Miên – cô giáo mà em yêu quý nhất.
Cô Miên là cô giáo dạy môn Lịch sử của em hồi lớp 5. Cô có dáng người nhỏ gọn, chỉ cao 1m50. Vì vậy, lúc nào cô cũng chỉ viết từ nửa bảng phía dưới. Mái tóc của cô đen nhánh, được cắt ngắn ngang vai, ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh. Đôi mắt cô đen láy, long lanh, giống như viên pha lê màu đen vậy. Đặc biệt, cô có hai lúm đồng tiền ở hai bên má. Mỗi khi cười là giống như hai bông hoa.
Cũng giống như vẻ ngoài, cô Miên rất hiền lành và thân thiện. Cô luôn yêu quý, chan hòa với học sinh, đồng nghiệp. Chẳng khi nào em thấy cô to tiếng với ai. Dù khi nào, trên môi cô cũng là nụ cười thật tươi. Cô truyền đến chúng em niềm vui, sự tích cực trong cuộc sống. Những bài giảng của cô lúc nào cũng hay và hấp dẫn. Cô dùng nhiều hình ảnh và câu chuyện nhỏ để làm cho các sự kiện lịch sử trở nên sinh động, dễ nhớ hơn. Để có những giờ dạy như vậy, cô đã mất rất nhiều thời gian bên trang giáo án của mình. Chỉ vậy thôi đã đủ để thấu hiểu được tấm lòng nhiệt huyết của cô.
Nhớ hồi ấy, có một lần, đang trong giờ học, có một bạn trong lớp bị đau bụng. Ngay lập tức, cô ổn định lớp rồi cõng bạn ấy chạy lên phòng y tế. Thân hình bé nhỏ của cô chạy thật nhanh, vừa chạy vừa an ủi học trò. Nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng ấy của cô, em rất cảm động và may mắn vì được học với một người giáo viên yêu thương học sinh như con.
Sau khi lên lớp 6, em không còn được học với cô nữa. Nhưng những lời giảng của cô thì em vẫn còn nhớ mãi. Thỉnh thoảng vào cuối tuần em vẫn sang nhà thăm cô, để được nghe cô kể chuyện lịch sử nước mình. Em mong rằng cô sẽ luôn mạnh khỏe, để truyền lửa yêu sử cho nhiều thế hệ học sinh hơn nữa.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 11
Chỉ còn một tuần nữa thôi là đã đến ngày 20 tháng 11 – ngày tôn vinh những người giáo viên. Em lại bồi hồi nhớ về cô giáo Lê người giáo viên đầu tiên của em và cũng là người giáo viên em kính yêu, ngưỡng mộ nhất.
Tuy đã hơn năm năm trôi qua, nhưng dáng vẻ của cô vẫn rõ nét trong tâm trí em. Cô Lê lúc ấy gần năm mươi tuổi, đã gắn bó với sự nghiệp trồng người từ rất lâu rồi. Cô cao khoảng 160cm, em không chắc chắn lắm, nhưng cô có thể chạm tay đến điểm trên cùng của chiếc bảng đen – điều vô cùng lớn lao đối với những đứa trẻ học lớp một. Cô có mái tóc dài đến giữa lưng, pha vài sợi trắng, được tết lại gọn gàng phía sau lưng. Khuôn mặt cô tròn, đầy đặn kết hợp với làn da hồng hào, tạo nên một vẻ đẹp rất phúc hậu. Vì mắt đã hơi yếu, nên những lúc dạy học, cô đeo một cặp kính mắt màu trắng. Dù vậy, nó cũng khó mà che đi được ánh mắt dịu dàng, hiền từ của cô dành cho học trò của mình. Hằng ngày đến trường, cô luôn khoác lên mình những chiếc áo dài nền nã. Mỗi bộ lại có màu sắc, họa tiết khác nhau. Nhìn mà mê mẩn. Đôi bàn tay cô thon dài, xinh đẹp lại ấm áp lắm. Nhất là khi cô cầm lấy tay em, hướng dẫn em viết từng chữ cái.
Còn nhớ hồi đó, em là một đứa trẻ mít ướt. Ngày đầu đến lớp, em cứ nắm chặt lấy tay mẹ, khóc òa lên mà không chịu vào lớp. Cô đã lại gần dịu dàng nắm lấy tay em, dỗ dành em từng chút một, đến khi em chịu vào lớp mới thôi. Rồi những ngày sau đó, cô thường xuyên đến cầm tay hướng dẫn em viết chữ. Không hề vì em chậm chạp, hay khóc mà quát mắng hay bỏ rơi em. Những hành động ấy khiến em vô cùng yêu quý cô. Xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em mong cô Lê sẽ luôn mạnh khỏe, yêu đời và hạnh phúc. Để trong tương lai, khi em về thăm cô, sẽ lại được cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng hỏi thăm những điều đã xảy ra trong mấy năm nay.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 12
“Khi thầy viết bảngBụi phấn rơi rơiCó hạt bụi nàoRơi trên bục giảngCó hạt bụi nàoRơi trên tóc thầy”
Những câu hát du dương, tha thiết bất chợt lại làm tôi nhớ về cô Trâm – cô giáo dạy lớp năm của tôi. Cô đã luôn đồng hành, bên cạnh bảo ban, dạy dỗ tôi, cho tôi những bài học bổ ích, dạy tôi nên người. Cô là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất.
Bốn năm đầu cấp tiểu học, tôi học tại trường Xuân Quang, nhưng do mẹ chuyển công tác về thành phố nên tôi cũng phải chuyển đến một trường học mới. Đây quả là một điều vô cùng khó khăn đối với tôi, bạn bè mới, môi trường học tập mới làm tôi thực sự lo sợ.
Ngày đầu tiên đến trường tôi ngồi nem nép ở một góc lớp, tôi không bắt chuyện với ai. Trong đầu tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là trở về ngôi trường cũ với bạn bè và thầy cô thân quen. Mắt tôi nhòe đi chỉ chực khóc. Đúng lúc ấy tiếng trống vang lên và cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Tôi khẽ đưa mắt lên nhìn cô. Cô có dáng người cao ráo, thanh mảnh, cô mặc một chiếc áo dài màu tím rất duyên dáng, dịu dàng. Khuôn mặt cô hình trái xoan, đôi môi được tô màu đỏ nhẹ nhàng, làn da cô trắng hồng. Cô có đôi mắt của chim bồ câu, to tròn và rất hiền từ. Cô nhìn quanh lớp một vòng và dừng ánh nhìn dịu dàng ấy tại chỗ tôi đang ngồi. Tôi bất giác cúi đầu xuống. Tôi nghe rõ tiếng cô bước chân đi xuống chỗ mình, cô nhẹ nhàng gọi:
– Cô chào con. Rất vui khi con đã trở thành một thành viên của lớp chúng ta. Linh có thể đứng dậy chào cô và các bạn được không con?
Giọng cô ấm áp, dịu dàng tựa như lời mẹ tôi hát ru. Cô chạm khẽ vào vai tôi như thể động viên, tiếp thêm cho tôi sự can đảm. Tôi ngẩng đầu nhìn cô và khẽ mỉm cười. Tôi đứng dậy chào cả lớp và cô giáo. Nhờ có cô mà khởi đầu mới của tôi ở lớp đã bớt phần khó khăn.
Những buổi học sau đó tôi càng yêu quý cô hơn. Cô là một giáo viên tận tụy, hết lòng với học sinh. Với những bạn học kém trong lớp cô luôn dành thời gian sau mỗi tiết học để rèn luyện thêm kỹ năng cho các bạn. Với những bạn còn lười biếng cô phạt nghiêm khắc không chỉ vậy cô còn chỉ rõ để các bạn nhận thấy lỗi lầm và không mắc lỗi lần nữa. Những bạn học tập tốt luôn được cô tuyên dương, khen thưởng khi là tập vở, khi là hộp bút.
Tôi còn nhớ mãi, trong những ngày đầu đi học ở trường mới môn học tôi sợ nhất là tiếng anh, vì ở trường làng tôi không được học môn này. Mỗi lần tới giờ tôi như phát ốm và không thể học được bất cứ điều gì. Thấy điểm tiếng anh của tôi thấp cô Trâm đã gọi tôi vào nói chuyện riêng. Biết được những lo lắng của tôi mỗi ngày cô đều dành thời gian sau tiết học để kèm riêng cho tôi. Bằng những lời chỉ dạy tận tình của cô chẳng mấy chốc điểm tiếng anh của tôi đã được cải thiện. tôi thầm cảm ơn và biết ơn cô rất nhiều. Cô là người đã luôn bên cạnh tôi, cô đã giúp tôi vượt qua những trở ngại cả ở trong học tập lẫn tâm lí giúp tôi hòa nhập với môi trường mới.
Dù giờ đã phải rời xa mái trường thân yêu, không còn được nghe những lời giảng dạy, chỉ bảo của cô nữa nhưng tôi sẽ vẫn mãi nhớ về cô. Một cô giáo tận tình, chu đáo, luôn hết lòng vì học sinh. Cô là người mẹ thứ hai của tôi, là người giúp tôi khôn lớn và trưởng thành.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 13
Gia đình em theo bố chuyển ra thị xã đã được hơn một năm. Hôm nay, em mới có dịp về thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo chủ nhiệm lớp 6A mà em rất quý mến. Em khoanh tay lễ phép chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh, ân cần hỏi thăm tình hình học tập và sinh hoạt của em. Gặp cô, em mừng lắm. Bao nhiêu kỉ niệm tốt đẹp về cô lại trỗi dậy trong tâm trí em…
Hồi ấy, quê em còn nghèo lắm. Đường làng quanh co, gồ ghề. Sau mỗi cơn mưa, đất nhão thành bùn dính bết vào chân, đi lại rất khó khăn. Nông dân làm việc quần quật suốt ngày ngoài đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, cắt cỏ, dọn dẹp nhà cửa…
Hằng ngày, em đi học cùng bạn Lâm. Nhà bạn ấy cách nhà em một xóm. Hôm đó, chờ mãi không thấy Lâm đến rủ, em đành tới trường một mình. Suốt mấy ngày mưa phùn, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo. Mặt trời bị che khuất sau những đám mây xám xịt. Đến lớp, em thấy bạn nào cũng co ro vì lạnh, chân tay, quần áo lem nhem bùn đất. Cô Nga nhìn chúng em với ánh mắt ái ngại và thương cảm. Cô khen chúng em chịu khó rồi bắt đầu giảng bài như thường lệ. Chúng em say mê nghe, quên cả trời đang mưa lạnh.
Chiều hôm đó, em đến nhà thăm Lâm. Em ngạc nhiên khi thấy bên ngọn đèn, cô Nga đang hướng dẫn Lâm làm toán. Lâm quàng chiếc khăn kín cổ, mặt đỏ bừng như người đang sốt. Nhìn cảnh ấy, lòng em dâng lên một cảm xúc khó tả. Em thương Lâm và cô giáo bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Lẽ ra tan học, em phải đến với Lâm ngay để giúp bạn ấy chép bài, làm bài mới đúng. Em thật có lỗi.
Dường như nhận ra vẻ bối rối của em, cô Nga tươi cười bảo: “Đạt tới thăm Lâm đấy ư? Tốt lắm! Cô và hai em cùng giải mấy bài toán khó này nhé!”. Thế rồi cô tiếp tục hướng dẫn cho tới lúc bạn Lâm tự giải được bài.
Mẹ Lâm nói với em: “Hôm qua, Lâm ra đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm nó sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Nó mong cháu mãi đấy!”. Nghe bác nói, em càng ân hận, trách mình sao quá vô tình.
Chín giờ khuya, cô Nga cùng em trở về trên con đường lầy lội. Cô dặn em: “Nếu mai Lâm chưa đi học được thì Đạt nhớ chép bài cho Lâm nhé! Bạn bè phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn, em ạ!”. Em tần ngần đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần mà lòng dâng lên niềm kính phục và quý mến vô hạn.
Hơn một năm sống và học tập trong ngôi trường mới, em luôn nhớ đến những ngày thơ ấu dưới mái trường làng với bao kỉ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 14
Cô Minh Nguyệt là người luôn chỉ bảo, giảng dạy cho chúng tôi từng li từng tí. Cô là người mẹ hiền thứ hai của tôi, người đã mở ra cho tôi kho tàng tri thức của tuổi học trò.
Năm nay, cô Nguyệt đã ngoài ba mươi tuổi. Cô có dáng người thon thả, mái tóc mượt mà, đen nhánh xõa ngang vai. Bàn tay thon thon như búp măng của cô viết nên những dòng chữ thật đẹp. Khuôn mặt của cô hình trái xoan. Trên đôi môi của cô lúc nào cũng nở một nụ cười tươi rói với học sinh. Đôi mắt của cô luôn nhìn chúng tôi với vẻ hiền từ, trìu mến. Đôi mắt ấy biết cười đùa, biết xoa dịu, biết vỗ về an ủi. Cô là người đã dạy cho tôi bao điều để giờ đây, khi cầm tấm giấy khen trên tay, tôi đã rất xúc động và thầm cảm ơn cô rất nhiều.
Cô là một người rất bao dung, độ lượng và rất mực thương yêu học trò. Khi chúng tôi mắc lỗi, cô không la mắng mà chỉ ân cần, nhẹ nhàng chỉ bảo để chúng tôi hiểu chỗ sai của mình và sửa lỗi. Những hôm tôi bị ốm, cô và các bạn thường đến thăm tôi và động viên tôi.
Người ta thường nói: “Nghề giáo như nghề chèo đò, mỗi năm là một chuyến đò đưa khách qua sông”. Quả đúng như vậy. Cô đã dạy bảo biết bao nhiêu thế hệ học sinh như chúng tôi. Tôi sẽ nhớ mãi về cô, người mẹ thứ hai đã chắp cho tôi đôi cánh để bay cao, bay xa hơn tới tương lai. Sau đó, tôi sẽ phải xa cô, xa các bạn. Cứ nghĩ đến lúc đó, bất chợt, trong tâm trí tôi lại hiện lên những vần thơ của tuổi học trò.
“Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớnXa cổng trường khép kín với thời gianSợ phượng rơi là nỗi nhớ với thời gianSẽ phải sống trong muôn vàn nuối tiếcRồi mai đây bé làm người lớnCòn ai đi nhặt cánh phượng hồngCòn ai làm con thuyền giấy trắngMùa hạ về lấp lánh bên sôngBạn bè tôi tụm năm tụm bảyBầy chim non ríu rít sân trường
Tôi sẽ mãi giữ những vần thơ ấy như là một kỉ niệm về cô – cô giáo của tuổi thơ tôi.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 15
Tuổi thơ em được nuôi lớn trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của những người thân trong gia đình. Tối tối, em được ru bằng những lời ru ngọt ngào của mẹ, những câu chuyện cổ tích thần kì của bà. Khi đến trường, em lại nhận được sự dạy dỗ, dìu dắt, tận tình của các thầy cô giáo. Em yêu quý nhất là cô Thúy – người cô luôn tận tình với chúng em trong suốt hai năm học cuối bậc Tiểu học.
Cô có dáng người cân đối, nước da trắng, khuôn mặt dịu hiền. Đôi mắt cô đen láy với ánh nhìn yêu thương, trìu mến. Mỗi lần cười, cô để lộ hàm răng trắng đều. Cô còn đôi má lúm đồng tiền duyên dáng. Nụ cười của cô như đóa hoa hồng nở trong ánh nắng ban mai. Ngày ngày, cô đến lớp trong tà áo dài màu thiên thanh truyền thống khiến cô đã đẹp lại càng đẹp hơn. Giọng cô dịu dàng, trong trẻo như tiếng hát của chim họa mi, cách giảng bài của cô rất dễ hiểu. Từng bài giảng như in sâu vào tâm trí của mỗi chúng em. Với mỗi bài văn, bài thơ, cô đều thả vào đó tâm hồn của mình giúp chúng em hiểu hơn về bài học. Cô Thúy viết chữ rất đẹp và còn có cách rèn chữ hiệu quả nữa. Cả lớp em đều đạt vở sạch chữ đẹp. Riêng em, nhờ được cô chỉ bảo, chữ viết của em tiến bộ hơn nhiều. Em đã giành giải Nhì cuộc thi viết chữ đẹp của Huyện.
Đối với em, cô giáo như người mẹ hiền thứ hai vậy. Cô luôn quan tâm đến tất cả các bạn học sinh trong lớp. Bạn nào có hoàn cảnh đặc biệt, cô đều nắm bắt được và sẵn sàng động viên, giúp đỡ. Em còn nhớ như in kỉ niệm hồi lớp Năm. Hôm ấy, đúng giờ tan học, bỗng nhiên một cửa mưa bất ngờ ập tới, quang cảnh sân trường thật náo loạn. Người thì mặc áo mưa về, người thì chạy đi trú. Em chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến đón. Một lúc sau, trường vắng ngắt, chỉ còn một mình em. Vừa lạnh vừa sợ, em bật khóc nức nở. Đúng lúc ấy, cô Thúy đang chuẩn bị ra về. Nhìn thấy em, cô vội tới hỏi han và dỗ dành em. Cô gọi điện thoại cho bố mẹ em nhưng không ai nhấc máy. Cô liền đèo em về nhà. Về đến nhà, thấy cửa vẫn khóa, cô đã cùng em đứng chờ bố mẹ về. Mãi tối muộn thì bố mẹ mới về tới nhà vì tắc đường. Cả nhà em đều cảm ơn cô. Cô chỉ mỉm cười và chào gia đình em để ra về. Lúc đó, trời đã sẩm tối, em rất lo cho cô. Sáng hôm sau, em nghe tin cô bị ốm. Em kể lại câu chuyện chiều hôm trước cho các bạn trong lớp nghe. Chúng em cùng đến thăm cô và chúc cô chóng khỏe. Cô rất xúc động trước tình cảm của cả lớp em.
Kỉ niệm về cô Thúy không bao giờ phai mờ trong tâm trí em. Cô như người lái đò cần mẫn, ngày ngày từng bước đưa chúng em đến gần với ước mơ. Cô dạy chúng em trở thành người có ích cho đất nước như ươm những mầm xanh. Cô sẽ mãi là người mẹ hiền thứ hai của em, em cũng tự hứa sẽ mãi là đứa con ngoan của cô. Mai này, dù cất cánh bay đi khắp phương trời nào, em cũng sẽ tìm về thăm cô.
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 16
“Ăn quả nhớ kẻ trồng câyCó danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 – 11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
Kể về cô giáo em yêu quý – Mẫu 17
“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy” – thầy cô giáo là những người có ảnh hưởng đến cuộc sống của con người. Cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi về cô giáo chủ nhiệm năm lớp năm của em – cô Thương.
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng. Năm nay cô mới chỉ ba mươi tuổi. Dáng người cô rất cân đối. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng. Đặc biệt, chúng em đều rất thích những khi cô cười. Bởi khi ấy trông cô rất xinh đẹp. Nhưng em vẫn thích nhất là đôi mắt của cô. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình.
Cô Thương là một giáo viên ân cần, chu đáo. Cô là một giáo viên dạy Toán nhưng cách dạy của cô lại không hề khô khan. Trong những giờ dạy học, cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài hơn. Chỉ cần có một bạn học sinh không hiểu là cô sẽ kiên nhân giảng lại cho. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Nhưng cô cũng khá nghiêm khắc. Trong giờ học, cô luôn dành thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến thức của các môn học một cách tốt nhất. Khi có bạn không chú ý nghe giảng, cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở. Ngoài giờ học, cô Thương rất vui tính và thoải mái. Thỉnh thoảng, vào giờ ra chơi, cô thường ở lại lớp trò chuyện cùng chúng em. Những lúc đó, chúng em cảm thấy cô thật gần gũi và đáng yêu. Chúng em đã có thật nhiều kỉ niệm đẹp bên cạnh cô. Cho dù bây giờ không còn thường xuyên được gặp cô nữa, nhưng em vẫn luôn nhớ đến cô với niềm kính yêu chân thành.
Chúng em cảm thấy cô Thương là một giáo viên tuyệt vời. Em rất yêu quý cô, tự hứa sẽ cố gắng học tập để không phụ tấm lòng dạy dỗ của cô.