Tửu lượng tôi bình thường tầm 10-12 lon. Những cuộc vui tôi thường về muộn bởi vui thì cho trót, hát hò đàn địch xôn xao khó dứt. Gần đây, bác sĩ khuyên tôi bỏ hẳn bia rượu ở tuổi 45 bởi bệnh tật đã bắt đầu làm tôi tăng cân, suy giáp và cuộc sống tệ đi.
Nhịp sống đột ngột thay đổi, thói quen ham chơi từ khi còn sinh viên đến lúc đi làm đảo lộn, khiến mọi chuyện không đơn giản. Nhưng từ đó tôi rút ra bao điều cần thiết cho cuộc sống này. Rượu bia vui đấy, nhưng cuộc sống cần thiết hơn. Tôn trọng, quý mến nhau thước đo không phải bằng tửu lượng.
“Tôi ca không hay, tôi đàn nghe cũng dở…” nhưng bạn bè hay gọi tôi trong các cuộc nhậu bởi sự tếu táo và chân thành của tôi khiến anh em quý mến. Dăm ba cuộc vắng tôi anh em hay nhắc nhớ và gọi bất kể lúc nào.
Tính tôi hay cả nể, và thường lấy lý do này nọ, nào là khách khứa, là đối tác, là ông anh, bạn bè… để vợ con tôi phải “hiểu” và tôi xách xe lao đi. Những cơn say nhè về nhà, tôi thường nằm riêng tránh mùi rượu bia quyện vào máy lạnh.
Căn phòng vài lần dậy mùi nồng thiu của thức ăn và rượu, tôi cũng hiểu và ân hận vô cùng. Vợ con đôi lần nhăn nhó nhưng lâu ngày thành quen, chẳng còn ai nhắc tôi cho đến một ngày chân tôi sưng lên.
Kết quả xét nghiệm máu các thông số tệ hại chưa từng có. Tôi buộc phải ăn kiêng nếu không muốn thịt đè lên khung xương, các khớp chân bị viêm vì không gánh nổi khối mỡ của tôi.
Rồi tôi cũng bỏ! Tôi ăn chay trường.
Các cuộc khách khứa quá nể tôi vẫn phải đến, tôi vẫn ăn kiêng, uống nước lọc. Với những người thật thân quen tôi giải thích họ hiểu và chia sẻ. Nhiều người quen sơ họ nhìn tôi lạ lùng. Những người nghiện rượu kia, thích cụng ly, cụng với tôi và nhìn tôi như “quái vật”.
Một số người liếc qua với ánh mắt lạ thường kiểu tôi từ hành tinh khác tới. Tôi thấy sự lạ lùng của chính mình và sự khó chịu mà chỉ mình tôi hiểu. Có lẽ, họ nghĩ người đàn ông cao lớn như tôi phải cầm ly uống cạn và hào sảng nói cười mới là đàn ông thực thụ.
Tôi bắt đầu suy nghĩ lại các cuộc gặp gỡ. Vì công việc, tôi không thể không gặp, không tiếp khách, không giao thiệp với đối tác. Và rượu bia, như “miếng trầu” mở đầu cho bao câu chuyện khác. Tôi hiểu điều đó và phân vân ở công việc.
Có lần tôi nghĩ, hay là tôi nên đổi vị trí của mình cho ai đó. Tôi cần phải để ai đó thay tôi đi uống. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ như vậy tôi là ai, tại sao tôi trút ưu phiền bệnh tật cho nhân viên của tôi. Những điều tôi không muốn sao ép cho người khác.
Bạn bè tôi thấu hiểu và nhắc nhau rằng tuổi trẻ của mình tại sao cứ mang lá gan mình ra để ngâm trong bia rượu, cuối cùng được gì ngoài bệnh tật. Khi chúng ta đủ sống được về tài chính, quay lại nhìn mình không ra. Tiền bạc bao nhiêu là đủ.
Và cuộc đời này chúng ta cần có bao nhiêu bạn bè. Đôi lúc, tôi chợt nghĩ, ở cái tuổi của mình, tôi không cần thêm nhiều người bạn mới. Tôi có cần thêm nhiều người quen biết, hay cần thiết quen ai đó nổi tiếng, ai đó quyền lực?
Tôi chỉ cần sống chân thành với những người từng quý mến tôi, tôi từng quý mến họ, và đi đến cuối đời đã là thuận duyên và đầy hạnh phúc.
Quay lại việc cạn ly ở từng buổi tiệc, tôi đành chọn cho mình một cuộc sống hài hòa hơn, tôi tôn trọng khách nhưng tôi buộc phải thương bản thân mình hơn. Tôi giải thích cho người tôi cần giải thích về việc tôi không dùng bia rượu.
Những người ép uống tôi cười và từ chối khéo rồi quay đi. Và tất nhiên, khi bữa tiệc hoàn tất, tôi thấy sự xuất hiện của mình đã đủ, tôi về trước. Có những cuộc nhậu tôi thấy mình bắt đầu thừa ra, tôi cũng tự rút lui.
Càng lớn hơn chút nữa, càng xa dần các buổi thâu đêm, tiệc tùng, tôi nhận ra rằng lao xao nhất, vui buồn hay biến loạn chính là ở lòng mình chứ không phải hoàn cảnh bên ngoài hay các cuộc vui ai đó tạo nên.
“Tâm thân an lạc” kiểu nói như nhà Phật tôi chưa đạt tới, chưa thấu hiểu, nhưng tôi nhận ra rằng thân có khỏe thì mới sáng suốt, tâm mới bình an, đầu óc không lơ lửng thì công việc tốt hơn. Tốt hơn cho gia đình mình và cơ quan mình.