Bệnh thành tích trong giáo dục: Trở lại câu hỏi, học để làm gì? (Nguồn: VOV)
Khi tôi còn đi học, dạy và học là bản chất của điểm số. Lớp tôi gần 40 người nhưng chỉ có 3-5 học sinh cuối cấp, không có học sinh giỏi, còn lại trung bình.
Lúc đó ở lại lớp cũng là chuyện bình thường vì nếu không đủ điểm lên lớp thì có thể lưu ban để giúp người học không bị mất kiến thức. Một số khác phải thi lại, học trên lớp, học chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè, khoảng đầu tháng 8 trường sẽ tổ chức thi.
Vì là học sinh giỏi đã khó, ai cũng chăm chỉ học hành, ai đạt danh hiệu học sinh giỏi cũng coi đó là thành tích đáng khâm phục.
“Điều quan trọng là phải biết mình phải làm gì, phải làm gì hoặc đóng góp như thế nào cho xã hội. Mặt khác, học cách sống hạnh phúc không liên quan gì đến điểm số, và không liên quan đến việc lớp học hay trường học báo cáo những đứa trẻ. Làm cho con số đẹp., Để giáo viên đạt được mục tiêu “.
Nhưng học sinh giỏi ngày nay khác nhiều … không giống nhau, vì nhà nào cũng có giấy khen, mà như ai đó đã từng nói: “Thời nay có quá nhiều thần đồng”.
Cách đây vài năm, tôi rất ngạc nhiên khi nghe cháu tôi nói rằng chỉ có 2 học sinh bình thường trong lớp và các bạn khác đều ổn. Mặc dù tôi không học trường đặc biệt, nhưng hầu như tất cả các lớp đều đạt chứng chỉ và giải thưởng.
Nhìn quanh, thấy phổ biến ngày nay lớp nào cũng có nhiều học sinh giỏi, học sinh tiên tiến, không có học sinh tồn đọng.
Chắc học sinh giỏi hơn ngày trước nhỉ? Hay dễ đánh giá hơn? Tại sao bây giờ lại có nhiều lời khen như vậy?
Những câu hỏi này nảy ra trong đầu tôi khi dư luận và những người trong ngành cảm thấy bối rối trước điểm số đánh giá học sinh cao. Một số khác lại chỉ ra một căn bệnh gọi là “bệnh thành tích” khiến những con số ngày càng tròn – vòng một cách khó tin.
Cha mẹ nào cũng muốn con mình học giỏi, thầy cô – ai cũng muốn học sinh của mình học giỏi và đạt được nhiều điều tốt đẹp. Nhưng khi cả trường không xấu, thường một vài em rất buồn, điều này đôi khi ảnh hưởng đến kết quả học tập và thi đấu của chính giáo viên chủ nhiệm lớp.
Vì vậy, trước mỗi bài kiểm tra, giáo viên sẽ đôn đốc học sinh ôn tập, nhiều bạn ôn tập đạt điểm cao. Đâu đâu cũng thấy điểm 9, điểm 10 và chứng chỉ mọc lên như “nấm sau mưa” là điều không khó hiểu. Và vào lễ tốt nghiệp hay lễ khai giảng của mỗi năm học, nhà trường sẽ tự hào về bản báo cáo đó.
Thật tuyệt vời nếu 100% báo cáo kết quả hoạt động của ngành giáo dục là đúng sự thật. Đáng tiếc, trước áp lực cạnh tranh và áp lực thành tích, đâu đó vẫn có sự cố gắng “ảo” làm nên vẻ đẹp của nó.
“Có một căn bệnh gọi là điểm số khiến những con số trong báo cáo giáo dục ngày càng tròn – vòng một cách khó tin. Học sinh giỏi ngày nay cũng khác … khác vì học sinh nào cũng có bảng điểm, nhưng Như ai đó đã từng nói: Có quá nhiều thần đồng ngày nay.
Theo đuổi những con số đáng kể từ việc dạy và học thực sự rất nguy hiểm. Đối với giáo viên – vì “bệnh điểm”, vì bị cạnh tranh nên buộc phải cho điểm cao hơn học sinh, cố gắng “kéo” đứa trẻ lên đủ điểm “giỏi” hoặc giảm học sinh đạt điểm cao. chứng chỉ lớp.
Lâu dần, chính giáo viên sẽ coi việc kết quả ngành không có thực là điều bình thường. Tôn trọng sự thật và những giá trị đích thực là điều giáo viên cần làm và duy trì trong suốt sự nghiệp của mình.
Đối với những học sinh bị điểm kém nhưng được “lên lớp” học sinh giỏi, còn những học sinh yếu kém nhưng bị đẩy vào lớp học thì sẽ bị ảo tưởng về năng lực của bản thân. Niềm vui của các bậc cha mẹ có con học xuất sắc cũng mong manh như tấm giấy chứng nhận xuất sắc mà con họ nhận được mỗi năm.
Thực ra, học để làm gì, làm gì, đóng góp gì cho xã hội mới là điều quan trọng? Mặt khác, để học sống vui, không vì điểm, không vì lớp, nhà trường phải báo cáo đẹp, và người thầy phải hoàn thành mục tiêu.
Rõ ràng, “căn bệnh điểm” lan tràn trong trường học giết chết công sức của rất nhiều người giỏi vì họ bị … trầy xước; còn những người xấu nghĩ mình giỏi và ngừng cố gắng.
Ở một số nơi, căn bệnh này còn khiến nhiều học sinh bị căng thẳng, trầm cảm do phụ huynh đặt ra quá nhiều yêu cầu đối với việc học của con em mình mà khả năng của con em mình còn hạn chế.
Sự phát triển của một người trẻ tuổi đòi hỏi sự hiểu biết toàn diện, sự cân bằng giữa học và chơi. Người lớn có sức chịu đựng tốt hơn, nhưng đối mặt với quá nhiều căng thẳng và trầm cảm, huống hồ là những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học, tâm hồn chúng trong sáng.
Cân bằng và công bằng trong việc đánh giá năng lực của mọi người là cách để xây dựng tính trung thực của mỗi đứa trẻ và thúc đẩy sự phát triển đúng đắn của mỗi người để chúng sống chân chính.
Trầm Cảm Ở Tuổi Thơ: Cha Mẹ Nên “Mở Khóa” Cho Con Cái Như Thế Nào?
Để xác định và ngăn ngừa bệnh trầm cảm ở trẻ em, tiến sĩ tâm lý lâm sàng Nguyễn Thị Thu Hiền cho biết …
Không ngừng học tập, rèn luyện từ Chủ tịch Hồ Chí Minh là quy tắc ứng xử, thước đo, phương châm sống đối với cán bộ, đảng viên.
Nhân dịp kỷ niệm 132 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5 / 1890-19 / 5/2022), cùng báo Thế giới và Việt Nam. NGND Nguyễn …