Đề thi môn Ngữ văn lớp 10 tỉnh Donong năm 2020

Thân bài: Phân tích tình cha con sâu nặng, cao đẹp của ông Xiu:

Mong muốn gặp lại bạn sau tám năm.

+ Khi gặp lại con, không đợi thuyền vào bờ, ông “loạng choạng đứng dậy, đẩy canô ra, bước vội với những sải chân dài, rồi dừng lại và la lớn: Thứ năm! Con trai” Nó vừa bước vào, cúi xuống dang tay chờ anh… không kìm được cảm xúc….

+ Thu sợ hãi bỏ chạy, anh đứng đó nhìn cô, nỗi đau khiến gương mặt trông thật đáng thương, hai bàn tay rũ xuống như bị gãy.

—— Nỗi đau và niềm vui khi được về nhà trong ba ngày.

+ Trước thái độ nhẫn tâm, ông đau khổ, bất lực: suốt ngày không đi lại xa, luôn vỗ về các con. Nhưng càng bắn, cô ấy càng đẩy ra. Anh khao khát được nghe giọng nói của cha cô, nhưng cô không bao giờ gọi. Anh đau khổ lắm nhưng anh chỉ “nhìn con lắc đầu cười” vì “khổ quá không khóc được”.

+ Ngày chia tay, thấy con đứng trong góc nhà, muốn ôm hôn nhưng “sợ nó nhảy dựng lên bỏ chạy”, “cứ đứng nhìn”, “sầu”. mắt … cho đến khi tôi gọi bố, tôi xúc động đến phát khóc “Không muốn tôi khóc, anh Xiu đã một tay nắm lấy con, lấy khăn lau khô nước mắt và hôn lên tóc tôi. ”. -> Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc của người cha, người cán bộ kháng chiến.

——Khi ở căn cứ, anh ấy cũng bày tỏ tình yêu chân thành của mình với đứa trẻ rất sâu sắc:

+ Tránh xa bạn, anh ấy luôn nhớ bạn trong hành hạ và ân hận vì lỡ va vào anh ấy.

+ Lời khuyên chia tay của tôi đã thôi thúc anh làm chiếc lược cho tôi.

+ Tác giả miêu tả cảm nghĩ của anh Sáu đối với việc chải đầu cho con:

· Khi tìm được chiếc ngà, anh vui mừng như đứa trẻ được quà: “Từ con đường mòn trong rừng sâu, anh vội quay lại, giơ chiếc ngà lên cho tôi xem. Mặt anh vui như đứa trẻ được quà. . ”

· Rồi ông dồn hết tâm tư, sức lực vào việc làm ra chiếc lược: “Ông soi từng chiếc răng lược, cẩn thận, tỉ mỉ và cần mẫn như một người thợ bạc”. Trên lưng chiếc lược, anh còng lưng tỉ mẩn khắc từng chữ: “Thương, nhớ, với bé Thu, con của bố”. Anh đã gửi cho anh tất cả tình yêu và nỗi nhớ.

· Hãy nhớ tôi “Ông lấy lược ra xem xét rồi mài cho tóc bóng và mượt hơn”. Anh không muốn đứa trẻ bị thương khi chải đầu. Thương con, anh Sáu yêu từng sợi tóc của con -> chiếc lược đã trở thành di vật của anh Sáu, nó hàn gắn bao tiếc nuối, nó chứa đựng biết bao tình cảm. Thương, nhớ, nhớ cha với đứa con xa xứ. Chiếc lược ngà là kết tinh của chí khí.

—— Ông Sử hy sinh trong cuộc chiến giữa Mỹ và ngụy chưa kịp trao chiếc lược cho con gái. “Một tiếng cuối cùng, tôi không còn sức lực, xem ra chỉ có hai cha con không chết được.” Sức lực cuối cùng còn lại là “đút tay vào túi móc chiếc lược” để trao cho một người bạn. . Đó là lời trăn trối không thành lời, nhưng còn thiêng liêng hơn lời nói của người đã khuất. Đó là sự tin tưởng, là nguyện vọng cuối cùng, là tâm nguyện của người cha. Và từ lúc đó, chiếc lược làm cha đã biến đồng đội của anh Sáu thành người cha thứ hai của Thu.

Qua nhân vật ông Xíu, người đọc không chỉ cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc, chân thành của một người cha quân tử mà còn thấu hiểu nỗi đau mất mát của con cái và gia đình. Tình yêu thương con của Xiu cũng là một lời khẳng định: bom đạn kẻ thù chỉ có thể hủy diệt sự sống của con người, nhưng tình cảm con người – tình cha thiêng liêng thì không thể bị bom đạn hủy diệt. Có thể giết.