Câu 2
Kể lại toàn bộ câu chuyện bằng lời của nhân vật Tôm Chíp.
Phương pháp giải:
Con xem lại phần tóm tắt tranh ở bài tập 1 để kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lời giải chi tiết:
Hôm ấy, bọn trẻ trong làng chúng tôi chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là mấy cô cậu tí hon ngồi ở bên kia bờ mương mắt hau háu chờ xem.
Chị Hà dõng dạc hô:
– Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!
Hưng Tồ bậm bạch như một chú vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại. “Phốc”, nó nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Nó đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.
Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa nghe gọi tên, cậu đã vỗ đùi đen đét để thị uy. Rồi cậu cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hưng Tồ. Chỉ phải cái chân cậu lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm vào “nhổ” cậu lên. Cậu ta cười toe toét:
– Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.
Người thứ ba vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, cậu nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ để chờ nhận giải.
Sau đó, chị Hà gọi đến tôi. Tôi là người bé nhất bọn, lại hay rụt rè. Vừa nghe thấy chị Hà gọi là tôi đã đỏ mặt. Thấy vậy, chị Hà ái ngại bảo tôi:
– Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.
Nghe chị nói xong, tôi càng trở nên bối rối hơn. Dũng Béo thấy vậy, cười, bảo:
– Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.
Lúc đó, tôi thấy vô cùng tự ái, nên quyết định vào vị trí. Chị Hà hô tô:
– Hai…ba!
Tôi giật bắn người lao lên nhưng mới đến gần đệm nhảy thì đôi bàn chân cứ miết xuống đất, không sao nhấc lên được. Bên ngoài, tôi nghe thấy rất nhiều lời khích bác của các bạn:
– Không nhảy được thì chạy qua.
– Hay là để tớ cắp vào nách rồi nhảy qua.
– Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đây.
Lúc ấy, tôi suýt khóc vì cảm thấy vô cùng tức giận. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi tôi:
– Hay em để Dũng nhảy lại trước đã.
Nhưng tôi không đồng ý, tôi quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này tôi tập trung, lấy đà đúng kiểu. Đúng lúc tôi đạp chân vào mô đất lao lên thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh phía bên kia bờ mương. Tôi vội vàng lao đến bờ mương và nhảy qua để giữ cậu bé đó lại. Thật may mắn, tôi đã cứu được cậu bé.
Khi cậu bé ấy đã an toàn, mọi người đều không hiểu sao tôi có thể nhảy qua được con mương rộng như vậy. Chính tôi cũng không biết vì sao mình lại làm được như vậy nữa. Dũng Béo đã tuyên bố rất lớn:
– Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải khám xem nó có lắp chiếc cánh quạt nào không đã.
Tôi và cả bọn cùng cười ồ lên. Quả thật, mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu được cậu bé kia chứ không nghĩ gì đến cuộc thi nữa.