Những kỷ niệm về các giáo viên tại tâm chấn của trận bùng phát Covid, cách đợt thứ t ư một năm

Đã một năm trôi qua kể từ khi đợt thứ 4 bùng phát tại Việt Nam, cuộc sống đang dần trở lại bình thường. Tuy nhiên, “cuộc chiến” tại tâm điểm dịch COVID-19 – TP. Hồ Chí Minh – Đối với những nữ giáo viên xung phong chống dịch vẫn là một kỷ niệm khó quên.

Khăn gói từ bắc vào nam chống dịch

Tối ngày 10/7/2021, bà Lê Ngân Hạnh, bác sĩ nội trú kiêm giảng viên khoa Nội Đại học Thái Nguyên nhận được điện thoại của đơn vị công tác về việc đi TP. Thành phố Hồ Chí Minh chiến đấu với dịch bệnh trong những ngày căng thẳng nhất của tình hình COVID-19. Không chần chừ một lúc, thầy Hân vội gật đầu, nhưng trong lòng nữ giảng viên 9X bỗng trào dâng một nỗi niềm khó tả. Cô giáo trẻ đã đăng ký 2 lần nhưng đều không được tham gia các chuyến thiện nguyện tại trung tâm dịch tễ Bắc Ninh, Bắc Giang.

Lần này phải đi cùng nhau, cô tự nhủ nhưng Sài Gòn xa quá, chênh vênh khiến cô không khỏi lo lắng, bởi trong mắt cô, Sài Gòn là một thành phố nhộn nhịp, sôi động, nhiều màu sắc. Sau đó, ngày 20/7, cô Han cùng 300 giảng viên và sinh viên khác của Đại học Y Thái Lan (Taiyuan University) lên đường vào Nam. Hành trang họ mang theo là nhiệt huyết của tuổi trẻ, với người mà Sài Gòn sẽ không còn cô đơn … – họ nghĩ.

“Khi ra về, tôi chỉ thấy nhân viên y tế TP.HCM khổ quá, không thể ngồi yên nữa” – Ngân Hạnh.

Có lẽ nhiều năm sau, cô giáo trẻ sẽ không quên bài tập về nhà ngày đầu tiên, những ám ảnh và đau khổ. Bởi vì trong ngày đầu tiên của nhiệm vụ ở huyện Bình Xương, một người nào đó đến trạm y tế để xét nghiệm COVID-19 trong tình trạng khó thở và cần được sơ cứu ngay lập tức. Lúc đó chỉ có bác sĩ Hân có mặt nên cô đã làm mọi cách để giành giật sự sống cho bệnh nhân. Khi bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng, Ngôn Hân bàng hoàng nhận ra mức độ khốc liệt của trận chiến.

“Là những bác sĩ, việc nhìn thấy người chết không còn xa lạ với chúng tôi. Nhưng dù trăm, nghìn lần nhìn bệnh nhân chết ngay trước mặt mà không thể cứu được là một nỗi đau khôn tả. Trong vòng quay sinh tử của tôi. ‘không thể cứu họ trở lại cuộc sống “- Li Yanxing cay đắng.

Cô gái 26 tuổi cần nhanh chóng vui lên, bởi cô không chỉ chăm sóc bản thân mà còn gánh trên vai sứ mệnh dẫn dắt những học sinh đang hoang mang bước vào trung tâm phòng chống dịch trong thời đại mới. Tuổi hai mươi. Cô giáo Hạnh phụ trách 19 sinh viên tình nguyện ở nhiều xã trên địa bàn huyện Bình Chánh.

Nhưng Yến Hân dù cứng rắn và mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đứng vững khi nghe tin học trò không may bị lộ. Cho dù là người mắc bệnh, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này sao lại khó khăn như vậy đối với cô. Đoàn của Giảng viên Lê Ngân Hạnh có tới 3 sinh viên nhiễm COVID-19 khi tham gia chống dịch, đây cũng là nhóm bị nhiễm nhiều nhất.

“Cũng may sinh viên y khoa cũng có thể có chút kinh nghiệm nên cô đã vượt qua được tử thần.” Ngôn Hân nhớ lại, nhưng nghĩ đến những ngày tháng khó quên đó, giọng cô vẫn run run.

Cô giáo Hân kể, lúc đó Sài Gòn trải qua một ngày mưa, mưa đến vội vã nhưng nhịp sống ở thành phố này lại chậm không tưởng. Phố xá đông đúc người, “mùi xe”, “tắc đường” chẳng khác gì phố cổ. Tất cả những gì còn lại là âm thanh ám ảnh của xe cứu thương – một âm thanh khiến người ta nhớ đến vòng sinh tử mà rất nhiều người đang ở trên đường dây.

“Thương em lắm, buồn không tả nổi. Người thân mất rồi mà trong gia đình không còn ai lo ma chay, lo hậu sự, thậm chí còn không được gần gũi. Tôi chỉ biết thôi.” Cách dùng từ yêu thương ”- Yan Xing đang nói Lời yêu thương như thế được lặp đi lặp lại khi nói đến hoàn cảnh của những người đồng bào.

Sau chuyến cứu nạn kéo dài hai tháng vào vùng tâm dịch, Yan Han chia tay TP.HCM nhưng lại bị ám ảnh bởi ranh giới sinh tử, trắc trở của người ra đi mà người thân không được gần. . Tiếng nấc nghẹn ngào của họ đã làm tan nát trái tim của Ngân Hạnh và các đồng nghiệp. Để xoa dịu những nỗi đau khôn nguôi đó, cô Hân và tập thể y bác sĩ đang nỗ lực hết mình để hỗ trợ các đường dây điều trị, sơ cứu và hồi sức.

Quên nỗi sợ chôn cất bệnh nhân COVID-19

Cô giáo Ngân Hạnh và nhiều giáo viên khác chiến đấu vì sự sống của bệnh nhân với bác sĩ. Nhưng trong cuộc chiến không khói thuốc súng này, sẽ có kẻ một đi không trở lại.

Trong trường hợp không may có người bệnh qua đời, nhiều người tình nguyện chôn cất họ và lo hậu sự cho họ. Trong số những người đặc biệt này có cô giáo 32 tuổi Nguyễn Thanh Thái Hà, giảng viên trường Đại học Bách Khoa TP.HCM. Vào tháng 7, những chiếc bánh xe của chị Tae Ha đã lăn bánh kẹo trên khắp các con phố Sài Gòn, với niềm hi vọng đau khổ rằng ngày hôm nay sẽ không còn nữa. Công việc mà đội tình nguyện viên của Thái Hà thực hiện là chôn cất và lo hậu sự cho những người đã thiệt mạng vì COVID-19.

Thái Hà đã quen với hoạt động tình nguyện, nhưng điều cô thường thấy là niềm vui trong ánh mắt của những người ủng hộ mình. Và bây giờ, người mà Taeha giúp đỡ đã qua đời. “Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ làm công việc này. Thông thường, mọi người nghĩ việc tình nguyện là nấu ăn và phát quà, nhưng không ai nghĩ đến việc đi đám tang.

Thú thực lúc đầu tôi vô cùng sợ hãi, sợ hãi sự chia ly, mất mát, có lẽ tôi chưa bao giờ thấy nhiều người chết trước mặt mình như vậy. Nhưng tình yêu dành cho đồng loại đã đánh bại nỗi sợ hãi mơ hồ đó. Khi mới đi làm, mỗi khi tan ca về nhà ai cũng khóc vì quá đau lòng. Chứng kiến ​​nhiều cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, một số gia đình mất đi 2-3 người thân. Rồi dần dần, ai cũng tự nhủ phải kìm nén nỗi đau. Vì tôi đi ủng hộ còn yếu và mọi người không thể vượt qua nỗi đau đó. Chúng tôi chỉ biết làm tốt công việc của mình và an ủi gia đình ”- Thái Hà chia sẻ.

Trong những ngày u ám ấy, cô giáo Taiha và nhóm tình nguyện gặp hoàn cảnh đặc biệt cũng được an ủi phần nào. Sau khi chôn cất một người không có thân nhân và đăng thông tin của mình trên trang Facebook của tổ chức từ thiện, người con gái ruột, người mất tích nhiều năm, đã nhận ra mẹ của mình và đến chùa Anrak để rước tro về nhà.

Trong thời gian cao điểm bùng phát, Thái Hà tập trung 100% cho công tác thiện nguyện. Đầu năm học, anh Hà vừa dạy học vừa hỗ trợ nhóm thiện nguyện. “Em cố gắng soạn giáo án đầy đủ rồi tiếp tục công việc, còn tình nguyện thì sắp xếp để làm. Mỗi ngày cố gắng làm hai việc cùng lúc” – Thái Hà nói.

Trong mùa dịch, các thầy cô giáo đã góp phần giúp cuộc sống của nhiều người được phục hồi hơn, làm cho nghề nhà giáo trở nên cao quý hơn. Để rồi, hàng trăm nghìn thầy cô sẽ tiếp tục gánh vác sứ mệnh cao cả là trồng người, và họ sẽ “gieo trồng” thêm nhiều tấm lòng nhân ái.