Trùng Sinh 97: Tôi Phá Án Treo Tại Cục Cảnh Sát Thành Phố: Chương bổ sung – Ngoại truyện – Vụ án vĩ đại kiếp trước

Ngày mùng 3 tháng 9 năm 1996. Hôm nay là ngày báo cáo của các tân sinh viên. Chính thức khai giảng là ngày mai.

Tiêu Băng cúi đầu đi trong khuôn viên trường, trên đường vừa trải qua cơn mưa, khắp nơi đều là những vũng nước đọng, phản chiếu khuôn mặt gầy gò của anh.

“Thưa… Thưa thầy giáo…” Một giọng nói đột ngột vang lên, cẩn thận gọi.

Tiêu Băng ngẩng đầu theo tiếng gọi, rồi bất ngờ sững sờ.

Trước mặt là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vẫn mặc bộ đồng phục trung học bạc màu, mang một chiếc cặp cũ kỹ đã sờn rách.

Cô gái ôm chặt một chiếc túi trong lòng, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ có chút gượng gạo.

“Xin hỏi thầy có phải giáo viên không ạ?” Cô gái dè dặt hỏi.

Tiêu Băng hơi sửng sốt, cô gái này thật sự rất giống cô Lộ.

“Ừm, tôi là giáo viên, em có việc gì không?”

“Thưa thầy, em nhặt được một chiếc túi, bên trong có chứng minh thư, giấy báo nhập học, còn có…” Cô gái nói, rồi mở chiếc túi trong lòng ra cho Tiêu Băng xem, “còn có tiền nữa ạ.”

Tiêu Băng kinh ngạc hỏi: “Em nhặt được ở đâu?”

Rồi anh cầm lấy giấy báo nhập học trong túi xem.

Cô gái giải thích tình huống.

Tiêu Băng lẩm bẩm: “Mạc Ưu Ưu, chuyên ngành Quản lý Tài chính.”

Khi nghe cô gái nói bạn Mạc Ưu Ưu và mình cùng một chuyên ngành, Tiêu Băng ngạc nhiên hỏi: “Em cũng là tân sinh viên chuyên ngành Quản lý Tài chính khóa 96 sao?”

Cô gái gật đầu: “Vâng, thưa thầy, em tên là Lục Tiểu Sương ạ.”

“Lục Tiểu Sương…” Tiêu Băng ghi nhớ cái tên này, rồi chỉ đường cho Lục Tiểu Sương, nói rằng cô có thể giao đồ vật đó cho bộ phận báo cáo tân sinh viên, nếu họ báo cảnh sát thì nhà trường sẽ liên lạc.

Sau khi nghe xong, Lục Tiểu Sương nói với Tiêu Băng: “Em cảm ơn thầy ạ”, rồi dùng ngón tay cái tay phải kéo nhẹ một bên dây đeo cặp, rời đi theo hướng Tiêu Băng chỉ.

Tiêu Băng đi thêm vài bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Bóng lưng mộc mạc và tràn đầy sức sống của Lục Tiểu Sương, giống hệt như Đồng Lộ khi xưa.

Đôi mắt Chu Băng hơi ướt, thở dài một hơi.

—- Còn tiếp, mình bận tối hay mai up tiếp nhé

Chương 450