1.
Có một đôi vợ chồng, vì công việc bận rộn đã thuê một bảo mẫu toàn thời gian ở nhà chăm sóc đứa con nhỏ của họ. Lúc làm việc, liên tiếp mấy cô bảo mẫu đều nhận được những cuộc điện thoại vô cùng quái dị. Trong điện thoại có một giọng nam xa lạ nói: “Có người muốn làm hại đứa trẻ…có người muốn làm hại đứa trẻ…” Sau đó ngắt máy.
Bảo mẫu hốt hoảng vội chạy đến phòng của đứa bé, mỗi lần đều thấy đứa bé vẫn yên tĩnh ngủ trong nôi. Cuối cùng có một ngày, sau khi điện thoại ngắt, cô bảo mẫu không đến phòng của đứa bé xem xét, đại loại vì nguyên nhân như truyện “Sói đến rồi” vậy. Nhưng mà cô ấy cũng chịu không nổi nữa, liền báo cảnh sát. Cảnh sát liền giúp cô định vị điện thoại. Một lúc sau, trả lời rằng: “Cô à, điện thoại này là gọi từ trong nhà tới đó.”
2.
Có một cặp vợ chồng mua một căn biệt thự, giá nhà rất thấp, tuy nhiên mọi điều kiện đều không chê vào đâu được. Mới ở được vài ngày, người chồng ở hành lang phát hiện mội cây bút chì màu đỏ. Vợ chồng bọn họ không có con, người chồng tuy cảm thấy rất lạ, nhưng nghĩ là do chủ nhà trước bỏ lại, liền tiện tay vứt vào thùng rác.
Vài ngày sau, người vợ đi trên hành lang lại nhặt được một cây bút chì màu đỏ, người chồng thắc mắc với người vợ: “Anh rõ ràng là đã vứt đi rồi cơ mà?”. Lần này bọn họ lại vứt cây bút chì vào thùng rác bên ngoài.
Lại qua vài ngày sau, vợ chồng bọn họ lại ở hành lang phát hiện bút chì đỏ. Quanh đây hình như đều không có trẻ con, nhưng đây đích thức chính là cây viết chì đỏ đó, vợ chồng bọn họ cảm thấy vô cùng quái dị, vì vậy bắt đầu xem xét quanh khu vực cây viết chì rơi.
Sau khi xem xét kỹ, trên bức tường gần chỗ cây viết chì đỏ rơi phát hiện một vùng dấu vết hơi thẫm màu như đã bị sơn đè lên. Thế là hai vợ chồng bèn kêu thợ đến đập bức tường ra. Bên trong không ngờ lại là một gian phòng trống không có một vật gì, phảng phất không khí quái dị.
Dùng đèn pin quét qua một lượt, trên mặt tường bên trong phòng viết kín những dòng chữ bằng bút chì đỏ. “Mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi, mẹ ơi con xin lỗi thả con ra đi….”.
3.
Tôi rất ghét con chó nhà hàng xóm, nói chính xác thì không phải là ghét, là hận. Một con chó đen bự tổ chảng, đứng dậy có thể đớp một đớp là đứt cổ tôi. Tôi không biết hàng xóm bắt đầu nuôi từ bao giờ, chỉ biết mỗi lần hễ gặp nó, nó đều như chó điên không ngừng hướng về phía tôi sủa.
Âm thanh chó điên đó như một mụ đàn bà đanh đá bị tâm thần chửi rủa, khắp miệng là nước dãi văng tứ tung ra ngoài, những cái răng vàng ố sắc như dao, con mắt chó đục ngầu, bộ lông bẩn thỉu xỉn như màu da người chết, nhìn thật kinh tởm.
Mấy lần, nó suýt nữa xông tới cắn chết tôi rồi. Người khác lúc đi qua nó, nó vẫn nằm yên trên đất không buồn động đậy. Chỉ có lúc tôi đi qua nó mới vọt dậy. Sau mấy lần nói chuyện với hàng xóm không có kết quả, tôi đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Cuối cùng có một ngày, tôi lấy một nồi nước ớt sôi sùng sục, nhân lúc hàng xóm đang ngủ, bê nồi nước toàn bộ hắt lên người nó.
Nhìn thấy nó đau đớn lăn lộn trên mặt đất, con mắt long lên sòng sọc, da trên người lột ra từng mảng rơi trên đất, tôi đứng bên cạnh hút thuốc, vô cùng sung sướng vì cuối cùng cũng giải được mối hận.
Lúc về nhà, tôi huýt sao bước vô nhà vệ sinh, tính tắm mốt cái cho sạch mùi là hết chuyện. Nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy trong gương, sau lưng tôi không biết từ bao giờ có một người mặc áo trắng đầu tóc rối bù, đôi mắt trắng dã vô hồn đang nhìn vào tôi: “May quá, chó thiêng đó cuối cùng cũng chết, tiếng kêu của nó ồn đến mức ta không tìm được cửa nhà ngươi nữa.”
4.
Bác sĩ dặn dò anh ta, trước khi thuốc tê hết tác dụng nhất định không được ăn đồ ăn. Nhưng anh ta không vượt qua cám dỗ lời mời đi uống rượu của bạn nên nhận lời.Trong tiệm vịt quay vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Chỉ có một mình anh ta không thể ăn gì thì quả thực quá tàn nhẫn. “Chỉ ăn một miếng chắc là không sao đâu nhỉ?” anh ta nghĩ vậy. Anh ta kẹp một miếng thịt cho vào miệng nhai. Hình như hơi dai thì phải. 5 phút sau, từ trong miệng bắt đầu truyền tới cơn cảm giác đau nhè nhẹ.
5.
Một vị giám đốc công ty và người yêu cãi nhau kịch liệt, trong điện thoại, cô người yêu đòi cắt tay tự sát, giám đốc cảm thấy cô ta đúng là sinh sự vô cớ, tức giận dập điện thoại.
Ngày thứ hai ông ta cảm thấy áy náy nên đến nhà cô gõ cửa xin lỗi, kéo tay người yêu đi lên núi, vô rừng hỏi đĩa tiên chuyện kết hôn. Giữa đêm, trong ngôi nhà gỗ nhỏ, hai người tay cầm đĩa, tay ấn trên bề mặt đĩa, bắt đầu hỏi.
Đĩa tiên giống như bút tiên, trên bàn cát đặt một cái đĩa, hỏi câu hỏi, nếu đĩa thần đến sẽ tự chuyển động cái đĩa về phía có viết câu trả lời. Căn phòng u ám, ánh đèn u ám, chỉ có hai người bọn họ. Hai người mang tâm trạng thấp thỏm thì thầm: Đĩa tiên mời xuất hiện, đĩa tiên mời xuất hiện… Quả nhiên, đĩa tiên bắt đầu tự mình chuyển động.
Giám đốc hỏi trước: Công ty tương lai có phá sản không? Cô bạn gái không vui, nhưng cũng không nói gì. Đĩa thần chuyển động đến bên chữ “Không”. Giám đốc vui mừng khôn xiết.
Cô người yêu vừa tính hỏi chuyện tình yêu, giám đốc lại cướp lời, hỏi: “Tôi có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Đĩa tiên chuyển động trên bàn cát một hồi, cuối cùng dừng ở con số 40. Giám đốc nhất thời kinh sợ. Ông ta năm nay chẳng phải là 40 tuổi sao? “Thôi đi, vô lý! Đây là ý gì vậy!”, giám đốc bị dọa đến hổn hển: “Ngươi nói ta năm nay sẽ chết? Ta hỏi ngươi, ngươi chết thế nào vậy?”
Đột nhiên, rắc một tiếng, đĩa tiên vỡ toác ra. Hai người hít ngược một hơi lạnh, trước đây đã từng nghe người ta nói, xem đĩa tiên loại này chính là xin người chết xem bói giúp, điều kị nhất chính là hỏi họ đã chết như thế nào.
Giám đốc không tin, kéo tay người yêu lái xe về. Nhưng vừa cầm cổ tay người yêu, giám đốc liền cảm thấy không đúng. Cổ tay cô ấy sao lại có một cái rãnh lõm vào như vậy nhỉ? Vén cổ tay áo lên, liền lộ ra một đường miệng vết thương thẫm máu. “Anh không phải hỏi em chết như thế nào sao? Em đã nói cho anh biết đáp án rồi đó!”. Người yêu nét mặt bỗng trở lên trắng bệch: “Hôm qua lúc anh dập điện thoại, em đã đập một cái đĩa, dùng mảnh sành cứa vào cổ tay…!”
6.
Sau khi sinh con, tôi, vợ tôi và bảo bối của chúng tôi ba người dọn đến một căn nhà ở ngoại ô, nơi đây rất yên tính, dễ chịu. Chúng tôi sắm sửa rất nhiều đồ dùng trẻ em, sữa bột, tã, xe đẩy, còn có một camera dành cho trẻ em.
Camera đó bao gồm một máy quay và một máy phát, máy quay đặt ở trong phòng của em bé, máy phát đặt ở trong phòng chúng tôi, hoạt động suốt 24 giờ. Mọi động tĩnh trong phòng của em bé chúng tôi đều nghe thấy, hễ em bé vừa khóc là chúng tôi có mặt ngay.
Một hôm vào buổi chiều, tôi đang trong phòng đọc sách, từ trong máy phát văng vẳng tiếng thanh hát ru, là bài hát vợ tôi thích nhất. Bảo bối của chúng tôi không lên tiếng, chắc là đã ngủ rồi. Lúc này, tôi từ cửa sổ thấy vợ tôi tay ôm bọc đồ mới mua chuẩn bị đẩy của bước vào.
7.
Con trai tôi đã 11 tháng tuổi, đã có thể nói được một vài từ có nghĩa. Giống như những đứa trẻ khác, nó cũng sẽ chỉ một đồ vật nào đó, sau đó vất vả gọi tên chúng. Có một lần, nó chỉ một hình vẽ trên cuốn sách sau đó bi bi bô bô nói: “mèo”. Chúng tôi nhìn xem, quả nhiên, ở góc cuốn sách nơi đầu ngón tay của nó đang chỉ có một con mèo.
Một ngày nọ khi chỉ có tôi và con trai đang ở nhà cùng nhau, con trai đột nhiên ngừng chơi, dùng đầu ngón tay chỉ về sau lưng tôi, sau đó vô cùng rõ ràng thốt lên một chữ: “Người”
8.
Bên cạnh cổ anh ta, mọc lên một cái bướu giống một trái dưa hấu lớn. Bên trên còn mơ hồ nhìn ra ngũ quan, làm anh ta nhìn giống như một quái nhân hai đầu. Đây là nỗi phiền toái lớn nhất trong cuộc đời anh ta, không biết đã khiến anh ta rơi bao nhiêu là nước mắt khổ nhục.
Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm, phẫu thuật cắt bỏ khối u đó. Bác sĩ nhìn anh ta, cuối cùng hỏi: “Anh quyết định cắt bỏ? Phẫu thuật sẽ nguy hiểm đó nha”. Anh ta kiên định gật đầu, kí tên vào biên bản xác nhận phẫu thuật. Anh ta không muốn nhìn thấy cục u phiền toái này một phút nào nữa.
Khi anh ta tỉnh lại, nghe bác sĩ nói: “Chúc mừng anh, phẫu thuật rất thành công, mời xem, đây chính là khối u đã cắt ra.” Anh ta cố gắng mở mắt, thấy bác sĩ đang chỉ vào mình. Rõ ràng là trên cổ của mình, bây giờ chỉ còn sót lại một cục u.
Cục u theo tay bác sĩ, nhìn qua bên này, lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Tuyệt quá, cám ơn bác sĩ, đây là nỗi phiền toái lớn nhất trong cuộc đời tôi”. Anh ta muốn lên tiếng, nhưng phát hiện mình đã không còn thanh quản nữa. Ý thức của anh ta dần dần mất đi từng chút một.
9.
Đêm nọ, tôi đang ngồi trên xe đưa rước, tay cầm điện thoại đọc tiểu thuyết, trong xe hơi tối. Lúc xe đi qua một cái ổ gà, tôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn ra cửa sổ một cái, ánh sáng xanh yếu ớt của màn hình điện thoại phản chiếu trên cửa kính xe khuôn mặt tôi và những người trên xe.
Đột nhiên, trên kính xe, khuôn mặt tôi nhìn tôi nhếch mép nở một nụ cười quỷ dị, tất cả mọi người trên xe cũng đều đang nhìn tôi với khuôn mặt đầy ẩn ý… Tôi kêu lớn một tiếng, điện thoại trong tay rơi luôn xuống đất, đầu óc trở lên trống rỗng.
Giật mình tỉnh giấc, nhìn điện thoại vẫn nắm chặt trong tay, hóa ra là không biết ngủ quên từ lúc nào, lắc đầu cười, đúng là sợ bóng sợ gió. Đột nhiên kinh hãi phát hiện, góc kính màn hình không biết từ lúc nào bị bể một miếng.
10.
Sinh nhật đứa bé nọ, bố mẹ đứa bé rất vui, liền quay phim lại. Đứa bé đứng trên giường nhảy lên nhảy xuống, không cẩn thận ngã xuống đất chết.
Bố mẹ đứa bé vô cùng đau lòng. Vài tháng sau, khi họ lấy đoạn phim ngày hôm đó quay ra xem liền phát hiện có một bàn tay đầy máu nắm tóc đứa trẻ, lên xuống lên xuống…cuối cùng cầm đứa bé lẳng xuống đất một cái.
11.
Đêm đã khuya, người bố bế đứa bé lên giường chuẩn bị dỗ nó đi ngủ. Đứa trẻ nói: “Bố ơi, xem giúp con dưới gầm giường có quái vật không, con sợ.”
Người bố phối hợp với đứa trẻ giả bộ cúi xuống gầm giường xem xem. Nằm bò dưới gầm giường là một đứa trẻ giống y hệt đang run rẩy, kinh hoàng nói với người bố: “Bố ơi…trên giường con có người!”
12.
Có một ngày tôi đang ngủ trưa trong phòng, bỗng nghe thấy có người gọi cửa, hơn nữa lại vô cùng rõ ràng, là ba tiếng “cộc! cộc! cộc” dứt khoát.
Tôi tỉnh dậy, nghĩ là mẹ gọi, lập tức lên tiếng: “Ai vậy?”, vội vàng ngồi dậy, mở cửa ra thì không thấy ai, liền nhớ ra là mẹ tôi đã đi ra ngoài từ sớm.
Tôi đi xuống lấy, qua mỗi tầng đều tỉ mỉ quan sát xem trong các phòng có người không, cho dù có trộm cũng không có gì đáng sợ cả. Tuy nhiên cả căn nhà không có một ai. Rốt cục là ai gõ cửa phòng tôi nhỉ? Xuống tới phòng bếp, tự mình rót một ly nước, trấn tĩnh lại, mở tivi xem bản tin các vị chính khách cãi nhau.
Mười phút sau, càng nghĩ càng kì lạ, tôi lại đi lên lầu, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó đứng bên ngoài, thử gõ cửa phòng. Âm thanh đó, giống y hệt, “cộc! cộc! cộc!” ba tiếng vô cùng dứt khoát.
Liền sau đó, nghe thấy trong phòng có tiếng người hỏi: “Ai vậy?”. Lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên.
13.
Cô gái kéo rèm cửa lên, qua cửa kính lại nhìn thấy ông già mặc đồ đen đứng ở một góc không xa, chăm chú nhìn cô ta. Cô ta “roạt” một tiếng đóng rèm rèm cửa lại. Liên tiếp ba ngày, ông già áo đen nọ mỗi ngày đều đứng ở đó nhìn vào nhà cô ta, không ăn không uống cũng không thấy nghỉ ngơi…
Cô ta rất sợ, không chịu được liền kể lể với một người bạn. Người bạn nọ nghe xong, liền đi đến góc phố, muốn đuổi ông già đó đi. “Người đâu?”, người bạn thắc mắc.
Cô gái không tin, kêu người bạn lên phòng, kéo rèm cửa để anh ta nhìn thử. Người bạn vừa nhìn một cái, mặt cắt không còn giọt máu kéo tay cô gái chạy ra khỏi phòng.
Thy Nga | coocxe.com