Một chiều mưa đầy, nghe bài tình cờ gặp lại nhau của ca sĩ Thái Châu, lại nhớ về người, dù cuộc gặp gỡ năm trước không phải tình cờ…
***
– Em mà bỏ anh, anh sẽ đi tu
– Trời trời, gì vậy cha nội, tưởng chỉ bà Lan bã mới đi tu, ông là đàn ông sao nói ghê vậy cha. Phạt cái tội nói bậy phải cõng em xuống núi.
Nói chơi vậy mà anh cúi xuống cõng thiệt , mặc cho em đấm vào lưng anh thình thịch vì sợ té, đường hẹp, dốc sỏi và tối, trăng khuyết trên đỉnh trời không đủ sáng bước chân anh.Đó cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng em đi chùa với anh, dù rằng trước Đức Phật anh đã cầu mong em và anh mãi mãi bên nhau.
Nha Trang nơi kết nối tụi mình. Khi đó em đang chạy trốn khỏi quá khứ không vui sau một lần đổ vỡ ở tuổi 23. Anh đã đến với em như một định mệnh. Em đã khổ sở đắn đo, giằng xé trước việc có nên nhận lời thương anh, khi anh còn quá trẻ để đủ sức cùng em vượt lên định kiến xã hội và rào cản gia đình. Rốt cuộc em đã thua trước sự kiên trì của anh. Em nhắm mắt yêu và bất chấp.
Ngày đầu tiên anh dẫn em về gia đình ra mắt, anh biểu tạm thời mình lấy lòng ba má rồi từ từ anh nói sau. Chắc ba má sẽ thương em thôi. Tin anh đi. Dù rất khó chịu khi ba má hỏi về hoàn cảnh mà em không dám nói, nhưng em không biết làm gì khác. Ba má rất quý mến em, sau vài lần ba má đòi mang trầu cau tới rước em về. Tụi mình cứ hẹn lần hẹn lựa tới ba năm sau.
Anh làm nghề biển. Lênh đênh đêm ngày trên sóng nước . Em ở đất liền đi làm và chờ đợi. Sợ em buồn đêm nào anh cũng gọi và hát cho em nghe, tới khi em giả vờ ngủ anh mới tắt máy và không quên nói câu vợ anh ngủ ngon, ráng đợi anh thêm thời gian nữa, nếu ba má không chấp nhận, mình cũng đủ sức nâng đỡ nhau lúc ra riêng, anh thương em rất nhiều, sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em.Em đã khóc vì thương, vì vui sướng, cái cảm giác đó sau này và mãi mãi em sẽ không tìm thấy được bất cứ nơi đâu.
Mỗi chuyến đi xa về tụi mình cùng rong ruổi bên nhau, buổi chiều anh nấu những món em thích hai đứa ăn, rồi rủ em ngồi trên thúng cho anh chèo đi lanh quanh trên biển, anh chở em tới chỗ mấy anh em nuôi tôm hùm, em tựa đầu trên mạn thúng và cảm nhận hạnh phúc. Đêm khuya gối đầu bên vai anh ngồi trên cầu cảng nhìn trăng trên biển, và nghe tiếng sóng vỗ dưới chân sau buổi nhậu cùng với bạn bè. Ba năm chưa khi nào anh khiến em đau lòng, chỉ có em thỉnh thoảng hay kiếm chuyện hờn giận vu vơ cho anh dỗ. Ví như em không cho anh đi lặn vì có lần anh suýt ngột vì bị trục trặc ống dẫn khí mà anh cũng lén làm vì muốn kiếm thiệt nhiều tiền nuôi dưỡng tương lai. Anh hay nói cuộc đời có bao nhiêu không đủ để mình thương sao còn hoang phí hả em. Dường như mỗi phút giây anh đều trân trọng.
Người ta nói vợ chồng với nhau là duyên là nợ, vậy mình gặp nhau thương nhau là cái gì. Đó là câu hỏi mà cả đời này em không có câu trả lời cho vừa lòng, để lúc không còn nhau thế này em có cái lí do để mà thôi dằn vặt.
Tám năm trời em lánh xa anh, tám năm trời anh mòn mỏi kiếm tìm, đợi chờ, hi vọng. Em là người đàn bà tàn nhẫn nhất thế gian. Em muốn anh nghĩ thế cho anh bớt đau, bớt hận.
Sau cái đêm liên hoan ở công ty về em đã mượn hơi men mà thú nhận với má anh sau những ngày giằng vặt và lừa dối. Mà cũng ngộ thiệt, đã say mà phải uống lưỡi cả trăm lần mới thốt ra nổi cái câu:”má ơi, con xin lỗi, con là người đã từng có một lần dang dở và có một đứa con riêng, con không dám nói với má, con lừa dối má và cả gia đình, dòng họ”
Giây phút đó em nghe má chết lặng, cái đoạn im lặng khủng khiếp đó như dài vô tận. Em đã cấu nát đùi mình để lấy hết dũng khí nói ra.
Rồi em bật khóc, khóc đến không thở nổi. Bên kia má cũng khóc. Má nói:”sao con lại thế, sao tụi mày lừa dối ba má. Giờ cả họ hàng, cô bác ai cũng biết rồi, sao má đối diện với họ, và má phải ăn nói với bên nội nó ra sao đây hả con, còn ba mày nữa, nghĩ tới đó thôi má đã không thể. Còn thằng Hải nữa, tương lai nó nữa, sao có thể…” Tới đó thì em im lặng , cái kiểu không thể mở miệng ra nói thêm , giải thích thêm nữa, nó dồn nén lại như cái cây bị sợi dây quấn chặt, teo dần, bức bối và ức nghẹn
Má lại nói:”Má rất thương con, nhưng má xin lỗi con, nếu con cũng thương má xin con hãy chia tay với nó. Thêm bữa má coi thầy rồi , thầy nói hai đứa lấy nhau thằng Hải sẽ chết con ơi, nếu không chết sẽ sống với nhau trầy trật cả đời. Má nói thì nó gạt lời má, nó nói nó không bỏ được. Má biết nó thương con giờ nói sao nó cũng không bỏ được, má chỉ trông vào con thôi.
Em lại im lặng, nỗi im lặng chìm sâu trong vũng nước mắt của sự tuyệt vọng. Giây phút đó lòng tự trọng và cả tình thương dành cho má cho anh đã khiến em đồng ý.
Em quên anh bằng cách ngu ngốc và trẻ con nhất, em chọn những cơn say, và nhí nhố với bạn bè, rồi đêm về tự khinh bỉ, nguyền rủa mình tồi tệ.Em đã nói lời chia tay cụt ngủn và tàn nhẫn đến mức khiến anh không thể để mình tỉnh rượu trong suốt một tháng trời. Anh tìm em trốn, anh gọi em khóa máy. Em chỉ nói mình không hợp em lỡ thương người khác rồi.Lí do đó sao làm thỏa mãn một trái tim yêu và tin tưởng em nhiều như thế.
Em im lặng, bỏ số, và bỏ đi nơi khác lập nghiệp. Những ngày quá nhớ anh em đã dùng số lạ gọi tới, chỉ cần nghe giọng anh alo ngắn ngủn và bực bội tắt máy khi em nín thở và im lặng vì sợ bị anh phát hiện. Chỉ vậy thôi mà em vui biết chừng nào. Đêm thèm anh ca cho em nghe, thèm những câu anh nhắc nhở mỗi tối đến cháy ruột gan
Tây Nguyên mùa mưa dai dẳng và buồn đứt ruột. Người ta nói thời gian làm tình yêu phôi phai mà em bao nhiêu năm rồi vẫn thế, chỉ là nổi nhớ đè xuống sau những bộn bề cơm áo, rồi tới khi bắt gặp một hình ảnh thân quen, một ánh mắt hay tướng người giông giống, hoặc một bài hát ngày xưa anh hay hát, nổi nhớ lại trỗi dậy da diết và bần thần cả ngày.
Có lần em gặp đứa bạn của anh ở Sài Gòn , nó nói anh vẫn ở vậy, ít nói ít cười, dù má và mấy đứa em mai mối bao nhiêu người anh cũng lắc đầu bỏ đi. Em xót lắm, nhưng dặn lòng không được mềm yếu, chắc anh cần thêm thời gian nữa. Em bấm bụng thương anh.
Khánh Hòa năm trước mùa mưa bão, nghe đài báo có ghe thuyền mất tích, mấy người đi biển bị bão nhấn chìm, em đứng ngồi không yên suốt ngày chờ tin báo đăng coi thử có chút manh mối gì về anh không, em gọi số máy anh không có ai trả lời.Ruột gan em như lửa đốt. Em quyết định ra đảo tìm anh. Má đứng phía trong cầu cảng với mấy cô trong xóm, thấy em má sửng sốt nhìn, em ngại ngùng chào. Má dẫn em vào nhà nghe tiếng khóc trẻ con từ ngoài sân. Em chưa kịp hỏi gì thì thấy anh ngoài giếng loay hoay phơi tã con nít. Phía trong nhà có tiếng cô gái trẻ chào em, em cố mỉm cười trước tình cảnh đó.Nước mắt một thằng đàn ông lăn xuống má, anh khóc và ôm em trước mặt má và cô ấy. Em khóc, má khóc. Em đã đến muộn mất rồi. Anh đã cưới cô ấy được 1 năm, trong lần đi dạo và tình cờ gặp, bởi cô ấy có nụ cười giống em nên quen nhau chưa tới 1 tháng anh vội vã cưới liền vì sợ tỉnh ra anh đổi ý.
Tự nhiên em thấy giận mình ghê gớm, em đã sai khi trở lại chuyến này, lẽ ra em nên vĩnh viễn biến mất. Em quay về bến đò đợi chuyến muộn trở lui. Gió biển thốc vào lòng nghe mặn đắng. Má tiễn em bằng một cái ôm , má nói con rất tốt, má hi vọng con tìm được người yêu con và lo cho con. Lòng má vẫn thương con rất nhiều. Em chưa bao giờ giận má. Chỉ buồn vì mình gặp nhau luôn sai thời điểm. Anh hứa sẽ sống có trách nhiệm với vợ con, để sự hi sinh của em trọn vẹn sau khi nghe má nói hết chuyện của ngày xưa.
Chuyến đò lẫn vào hoàng hôn đỏ quạch như đôi mắt em lúc này. Đó cũng là chuyến đò cuối cùng vùi chuyện tình tụi mình theo bọt sóng. Rồi mình sẽ sống với sự lựa chọn của mình cho xứng đáng phải không anh. Em xin gởi tình này ở lại. Để bước về phía bờ, lòng nhẹ tênh như con thuyền vừa đi qua giông bão.
Lê Hạnh